Ngọc Minh chu đáo dâng lên chậu nước thơm để Hoàng thượng rửa tay. Ngọc Trí dùng khăn lau khô tay cho chàng xong rồi mới ngọt giọng bảo:

- Tuy bánh hơi cứng nhưng công bằng mà nói thì ngon thực sự, bánh gì mà lại mặn đi vào lòng người như thế này cơ chứ!

Ngọc Minh ăn hết chiếc bánh cũng gật gù khen:

- Không chỉ mặn đâu, nhâm nhi chiếc bánh một lúc, ngươi sẽ thấy có vị chát đọng lại nơi đầu lưỡi. Quá tuyệt!

- Ôi chao! Chát đã là cái gì? Chiếc bánh của ta còn hơi đăng đắng đây này. Ăn vào mà cứ nhớ mãi không quên. Có thể kết hợp mùi vị nhuần nhuyễn đỉnh cao như vậy, xem ra tài nghệ nấu nướng của Đơn tần đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi!

- Đơn tần nương nương! Rốt cuộc nương nương đã giấu tài nghệ của mình ở đâu trong suốt thời gian qua? Nô tài trong những năm tháng xưa cũ ấy, chỉ vì không được thưởng thức tài nghệ của nương nương mà chiếc thuyền hiểu biết trong tim cứ mãi đậu ở bến bờ nông cạn!

- Dạ, đúng vậy ạ. Xưa kia, nô tài vẫn luôn tưởng bánh phu thê sẽ có mùi thơm ngào ngạt quyến rũ của hạt gạo nếp cái hoa vàng xứ Kinh Bắc. Khi nhai miếng bánh trong miệng sẽ cảm thấy vừa giòn vừa dẻo, lại có vị ngọt thanh, béo béo, bùi bùi, ngầy ngậy, khiến người thưởng bánh mơ mộng về thứ tình cảm nồng đậm thấm đượm tình chồng nghĩa vợ. Tuy nhiên, nhờ được Đơn tần khai sáng, nô tài mới phát hiện ra bánh phu thê còn có thể cứng, mặn, đắng, chát, ám chỉ bát đũa còn có lúc xô, huống chi cuộc sống vợ chồng, đâu thể tránh khỏi lúc này lúc kia? Phải chăng việc nếm trải những đắng cay chua chát trong quá khứ sẽ giúp người ta biết trân quý hạnh phúc ngọt ngào trong hiện tại hơn?

- Chuẩn luôn ạ! Nếu không được thưởng thức tài nghệ của Đơn tần, nô tài vĩnh viễn sẽ xem thường những chiếc bánh phu thê chỉ có giá ba đồng ở quê mình!

- Có thể dựa vào vài chiếc bánh dân dã để truyền tải những triết lý sống cao đẹp, Đơn tần nương nương tinh tế thứ hai thì ai mà dám tranh chức tinh tế thứ nhất trong cái lãnh cung này đây?

Rõ ràng Ngọc Minh và Ngọc Trí dành cho ta cả tá mỹ từ, nhưng ta nghe chả thấy phổng mũi gì sất. Nghe nó lại cứ sai sai thế nào ý, nói chê cũng không phải mà nói khen cũng không đúng. Ta tò mò hỏi Hoàng thượng:

- Hoàng thượng! Chàng xem... rốt cuộc Ngọc Minh và Ngọc Trí có thích ăn bánh phu thê thần thiếp làm không vậy? Ý tứ của bọn hắn, thần thiếp nghe không ra.

Hoàng thượng mới chỉ liếc mắt nhìn qua phía bọn chúng, Ngọc Trí đã nhanh nhảu nói:

- Nô tài thích ăn bánh Đơn tần làm lắm ạ.

Ngọc Minh dẻo miệng hơn hắn một bậc:

- Nô tài thì hơn cả thích cơ ạ, được thưởng thức bánh của Đơn tần chính là phúc phận của nô tài ạ.

Hoàng thượng bình thản bảo:

- Được. Nếu như các ngươi đã mê muội bánh do Đơn tần làm như vậy thì trẫm cũng không nỡ lòng nào tranh ăn của các ngươi. Trong đĩa còn hai mươi chiếc bánh phu thê, thưởng cho Ngọc Trí ba chiếc, chỗ phúc phận còn lại, ban hết cho Ngọc Minh.

Ngọc Minh cuống cuồng nói:

- Bẩm Hoàng thượng! Phúc phận Hoàng thượng ban cho nô tài nhiều quá, nô tài không dám hưởng một mình. Nô tài xin phép được mang về Tuệ Long điện để các thái giám khác cũng được thơm lây.

- Thôi, ngươi thơm một mình đi!

Hoàng thượng ra lệnh. Ngọc Minh méo cả mặt. Ngọc Trí liếc nhìn Ngọc Minh rồi cười một cái rõ đểu. Ngọc Trí ăn xong ba chiếc bánh phu thê thì Ngọc Minh đã ăn đến chiếc bánh thứ tám luôn rồi. Tuy nhiên, chưa kịp ăn sang chiếc bánh thứ chín, hắn đã chạy biến đi đâu mất. Một lát sau, hắn mới quay lại thỉnh tội:

- Bẩm Hoàng thượng, ban nãy, chiếc bụng của nô tài yếu kém, không đủ vững vàng để vượt qua được bão tố. Bởi vậy, nô tài bắt buộc phải ra ngoài để đón bão về. Thế sự gấp gáp, nô tài chưa kịp xin cáo lui, kính mong Hoàng thượng thứ tội!

Ta và Ngọc Trí cười té ghế, cười đến cái mức mà chảy nước mắt luôn á! Vậy mà Hoàng thượng vẫn giữ được vẻ mặt bình thản. Chàng nghiêm nghị bảo:

- Được rồi. Hồi Phượng Hoàng cung!

Không thấy Hoàng thượng yêu cầu hưởng nốt phúc phận, Ngọc Minh thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Trí nháy mắt ra hiệu cho ta, nhưng ta không đủ tinh tế để hiểu ý hắn nên ngây ngô nói:

- Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.

Hoàng thượng có vẻ không hài lòng. Chàng lườm ta một cái rõ ghê rồi chán nản bảo:

- Xem ra Đơn tần ngán trẫm đến tận cổ rồi. Trẫm vừa bảo hồi cung, nàng đã mừng rỡ tiễn trẫm luôn.

Lúc bấy giờ, ta mới hiểu ra ban nãy Ngọc Trí nháy mắt là muốn nhắc nhở ta rằng Hoàng thượng chỉ đang thử lòng ta thôi. Ta lẽ ra nên dỗ ngọt chàng ở lại với mình. Giờ mới nịnh không biết có muộn màng quá không? Nhưng thôi, còn nước còn tát, ta dẻo miệng nói:

- Bẩm Hoàng thượng, oan cho thần thiếp quá! Thần thiếp nghe tin Hoàng thượng sắp hồi Phượng Hoàng cung mà tưởng như có sét đánh ngang tai, trái tim tê nhức không yên, tạm thời chả thể nói ra lời hay ý đẹp.

- Tin nàng thà trẫm đổ thóc giống ra mà ăn.

- Nếu như lời nói của thần thiếp đã không đáng tin thì thôi cứ để hành động chứng minh đi ạ.

Ta ôm chầm lấy Hoàng thượng, khẽ kiễng chân, thơm nhẹ lên má chàng. Rõ ràng ta thấy khoé môi chàng hơi cong lên, vậy mà chàng vẫn đẩy ta ra, còn mắng mỏ:

- Hỗn xược!

Hoàng thượng bực bội bỏ đi. Cơ mà, chả hiểu cơ sự ra làm sao, đi được vài bước, chàng liền quay lại ôm eo ta rồi cúi xuống hôn môi ta thắm thiết. Ta dường như bị tan ra trong sự dịu dàng của chàng. Cứ mỗi lần chúng ta ở gần nhau là một lần ta thêm mê đắm chàng. Chẳng bù cho chàng, hôn ta chán chê xong liền lật mặt:

- Trẫm ghét nhất là nhận không của ai thứ gì... nên thôi đành... trả dứt điểm cho nàng... đỡ nợ nần.

À! Ra vậy! Hoá ra nụ hôn môi vừa rồi chỉ đơn giản là trả nợ cho chiếc thơm má thôi chứ có phải thương nhớ gì đâu. Hoàng thượng trả kiểu này có hơi phóng khoáng rồi đó nha! Ta xị mặt. Chàng phì cười búng trán ta. Có nữ nhân đứng trong vườn cau rình rập chúng ta, chịu không nổi liền oà khóc tức tưởi. Nàng mếu máo chất vấn:

- Hoàng thượng! Cái hồi thần thiếp thơm má người đó, ngoài bị phạt bổng lộc một tháng thì thần thiếp chưa thấy Hoàng thượng trả nợ gì cả á!

Nhiên tần hốt hoảng chạy tới mắng An tần:

- An muội! Sao muội dám chất vấn Hoàng thượng? Muội chán sống rồi à? Mau về với ta.

- Ứ chịu! Hoàng thượng là bậc quân vương quang minh lỗi lạc. Bữa nay, người nhất định phải cho muội một câu trả lời thích đáng. Bằng không, muội không thể nuốt trôi cục tức này!

Ngọc Minh và Ngọc Trí ngay lập tức đi vào vườn cau. Hai đứa bọn hắn và Nhiên tần kết hợp lại mà cũng không thể khiến cho An tần nguôi ngoai. Nàng gào la thảm thiết. Thế nhưng, Hoàng thượng chỉ khẽ chau mày một cái, nàng liền sợ tái mặt, ngay lập tức im bặt. Hoàng thượng đi tới gần An tần, lạnh lùng nói lý lẽ:

- Người thơm má trẫm là An tần ngây thơ thánh thiện, còn kẻ đứng trước mặt trẫm là An tần gian xảo hèn nhát. Trẫm nợ một người, hà cớ gì phải trả một người khác?

Rõ ràng ta ngửi thấy mùi cháo lươn nha. Thế mà An tần lại không ngửi thấy gì cả. Nàng chỉ vì mê trai đẹp mà quên luôn an nguy của mình, đau đớn thừa nhận:

- Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi. Thần thiếp bỏ độc Đơn tần nhưng không dám nhận tội. Hoàng thượng nói không sai, thần thiếp chính là kẻ gian xảo hèn nhát. Thần thiếp đã phụ lòng Hoàng thượng, nhưng mong Hoàng thượng minh xét, thần thiếp thấp cổ bé họng, chỉ làm theo lệnh của người đó.

Nhiên tần vội vã cắt ngang lời của An tần:

- Bẩm Hoàng thượng, An tần làm theo lệnh của thần thiếp ạ. Chính thần thiếp đã kích động An tần để nàng hạ độc Đơn tần, cũng chính thần thiếp đã hạ độc Hoàng hậu. Thần thiếp biết mình đã gây ra tội tày trời, nguyện nhận tất cả mọi hình phạt, chỉ mong Hoàng thượng nể tình An tần ngây ngô mà tha cho muội ấy một con đường sống.

Hoàng thượng dặn dò:

- Đợi Hoàng hậu tỉnh lại, ngươi đem những lời vừa rồi tường thuật lại cho nàng và Thái hậu nghe.

- Thần thiếp đã rõ.

Hoàng thượng chẳng buồn tra cứu thêm gì nữa, chàng về thẳng Phượng Hoàng cung. Nhiên tần thấy ta đăm chiêu liền nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

- Đơn muội không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt người. Sự thật đôi khi không phải những gì đã xảy ra mà là những gì người khác muốn muội tin tưởng.

- Nhưng đến muội còn thấy có quá nhiều điểm sơ hở, Hoàng thượng sao có thể dễ dàng tin tưởng?

Ta thắc mắc. Nhiên tần cười khẩy nói:

- Ai bảo Đơn muội rằng Hoàng thượng tin tưởng những lời ta vừa nói? Ta đoán thời gian qua đủ để Hoàng thượng tìm ra chân tướng rồi. Chẳng qua người đó không nhắm vào muội nên Hoàng thượng đối với chuyện hạ độc lần này liền có thể dễ dàng cho qua. Hoàng thượng hiện tại chỉ cần một con tốt đứng ra nhận mọi tội lỗi trước Thái hậu, bảo toàn cho cả muội lẫn người đó.

Ta suy đoán:

- Người đó hẳn cũng được Hoàng thượng xem trọng phải không? Thế nên Nhiên tỷ mới không cho An tỷ nhắc tới danh tính của người đó.

- Không sai. Đó là người đã nâng đỡ ta và An tần. Chúng ta được người đó tiến cử cho Hoàng thượng. Nếu như chúng ta bất trung với người đó, khẳng định Hoàng thượng sẽ thấy khó chịu. Tai mắt của người đó ở khắp mọi nơi, giả dụ chúng ta dám ăn cháo đá bát thì cho dù Hoàng thượng có tha thứ, chúng ta cũng chẳng thể sống yên ổn với người đó.

An tần nức nở thốt lên:

- Nhiên tỷ! Muội sai rồi! Là muội hồ đồ!

- Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần chúng ta không phản người đó, người đó nhất định sẽ tìm cách giữ lại mạng cho chúng ta.

Nhiên tần động viên An tần rồi đưa nàng về gian nhà của mình. Người đó nếu như không nhắm vào ta... lẽ nào... muốn nhắm vào Hoàng hậu? Người đó muốn Hoàng thượng tin rằng Hoàng hậu vì tranh sủng mà hạ độc ta, sau đó lại hạ độc chính mình để đổ tội cho ta. Khả năng cao trong chuyện này, Hoàng hậu là người bị hại. Cơ mà, nàng có lợi dụng kẻ địch của mình để đạt được mục đích hay không thì ta không rõ. Bởi vào đêm đầu tiên bị đưa tới lãnh cung, ta trèo lên cây cau thì thấy có hình ảnh bông hoa mẫu đơn nở rộ từ phía Phượng Hoàng cung. Linh cảm mách bảo ta rằng Hoàng hậu đã tỉnh, nhưng chẳng hiểu sao đến ngày hôm nay, mọi người vẫn nói nàng còn hôn mê.

Sang tháng Ba, sức khoẻ của Hoàng hậu vẫn không có tiến triển gì mới. Ta ở lãnh cung lâu ngày sinh buồn chán. Có hôm, trông thấy thái giám Giang Nhất vào lãnh cung khoe với các cung nữ rằng hắn được nghỉ phép, ta liền cho hắn mười lượng bạc với điều kiện hắn phải đổi áo quần với ta và ngoan ngoãn ở trong lãnh cung một ngày. Hắn đồng ý liền. Sở dĩ ta dám liều lĩnh như vậy bởi vì Giang Nhất là em trai của Mỹ tần, gương mặt của hắn có rất nhiều nét giống ta. Bởi vì bữa nay là ngày nghỉ của Giang Nhất nên ta lại càng tự do. Ta lang thang đi chơi khắp nơi trong cung, còn vào cả ban Ẩm Thực bốc trộm đồ ăn, quả thực vô cùng sung sướng. Đến xế chiều, ta đang nằm trong vườn mẫu đơn hóng gió thì trông thấy kiệu của Hoàng thượng đi ngang qua. Ta liền hí hửng trà trộn vào đoàn thái giám, đi đằng sau kiệu để tới Phượng Hoàng cung. Hoàng thượng vậy mà không nhận ra ta, chàng ngốc nghếch hạ lệnh:

- Giang Nhất theo trẫm tới Tuệ phòng, còn lại, tất cả các ngươi lui hết.

Tuệ phòng trong Phượng Hoàng cung sang trọng ghê lắm. Sàn nhà được ốp gỗ đẹp mê li. Ta hầu hạ chàng cởi giày, sau đó cũng cởi giày của mình rồi lễ phép đi theo chàng. Ở giữa phòng có một cái bàn gỗ lớn, nhưng khá thấp. Ở dưới sàn, ngay cạnh chiếc bàn có hai tấm nệm, một vàng một đỏ. Ta đỡ chàng ngồi xuống tấm nệm vàng, tò mò hỏi:

- Bình thường, Hoàng thượng và Hoàng hậu hay ngồi thưởng trà ở đây ạ?

- Ngươi làm việc trong Phượng Hoàng cung đâu phải ngày một ngày hai, Hoàng hậu có ngồi ở đây hay không, ngươi hẳn là người biết rõ nhất chứ!

Ta bối rối không biết đối đáp ra sao, cũng may Hoàng thượng không chất vấn gì thêm. Trong khi chàng đọc tấu chương, ta pha cho chàng ấm trà và giúp chàng mài mực. Việc mài mực thực ra không tốn nhiều thời gian lắm, nhưng ta cứ giả bộ lề mề để được nán lại ngắm chàng. Người đâu mà đẹp phát sợ! Cái dáng phê duyệt tấu chương sao mà nó soái thế? Khoảng một canh giờ sau, chàng ngẩng mặt lên, tủm tỉm bảo ta:

- Tuệ phòng là nơi riêng tư của trẫm, Hoàng hậu chưa từng bước chân vào đây.

Lòng ta cứ lâng lâng ghê á. Ta đánh liều hỏi:

- Hoàng thượng! Người nom nô tài có thấy quen không?

- Có quen.

- Thật ạ?

- Ngươi là đệ đệ của Mỹ tần, hiển nhiên giống nàng.

- Chỉ thế thôi sao?

- Ừ.

- Hoàng thượng có điều không biết, nô tài được rất nhiều người khen giống Đơn tần.

Ta gợi ý. Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi:

- À! Cái người ở trong lãnh cung đó hả?

Sự lạnh lùng của chàng khiến ta tổn thương ghê gớm. Ta rơm rớm nước mắt, ấm ức trách móc:

- Hoàng thượng sao lại nhắc tới Đơn tần một cách thờ ơ như vậy? Đơn tần ở lãnh cung khổ sở vô cùng mà người không có chút gì thương nhớ nương nương hay sao?

- Không.

Ta khóc luôn. Hoàng thượng vẫy tay gọi ta:

- Lại đây!

- Nô tài không dám.

- Sao không dám?

- Tại không phải phép lắm á.

Mặc kệ ta còn chần chừ, Hoàng thượng kéo ta ngã vào lòng chàng rồi tình cảm hỏi:

- Sao mà không phải phép?

- Tại nô tài không phải là nữ nhân. Hoàng thượng gần gũi với nô tài, người ta trông thấy sẽ đồn đại linh tinh ạ.

- Một khi trẫm đã thích ngươi thì ai dám đồn?

Hoàng thượng hỏi. Ta sửng sốt thắc mắc:

- Hoàng thượng... người... người... thích cả thái giám ư?

- Ừ.

- Ừ ạ? Nô tài... có... nghe nhầm không vậy? Gu của Hoàng thượng... sao mặn dữ vậy?

- Miễn đẹp thì mặn nhạt trẫm cũng xơi tất!

- Đẹp... ạ? Nô tài... đẹp... lắm sao? Đẹp hơn cả Mỹ tần và Đơn tần ư?

- Các nàng xách dép cho ngươi!

Hoàng thượng nói rồi thơm trán ta, hại ta muôn phần đau khổ. Ta trong mắt chàng vậy mà lại không đẹp bằng Giang Nhất, thực sự quá đỗi chua xót nha! Một tay chàng ôm ta, tay còn lại vẫn cầm quyển tấu chương, chăm chú đọc. Ta liếc qua đống tấu chương cao ngất ngưởng trên bàn, mi mắt cứ díp lại. Ở trong lòng chàng, dễ chịu quá đi mất! Ta đã rong chơi suốt cả một ngày dài rồi, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để đánh một giấc thật ngon. Khi ta tỉnh dậy thì trời đã tối mịt. Ta vẫn nằm trong lòng chàng. Chàng đã phê duyệt tấu chương xong và đang chăm chú ngồi vẽ chân dung ta. Mái tóc của ta không còn buộc gọn gàng nữa mà đã được buông xoã, khuy áo cũng được tháo ra. Để cải trang thành thái giám, ta đã phải dùng khăn lụa quấn quanh đôi búp sen đầy đặn, cảm giác rất bí bách, nhưng ta mải chơi nên đành chịu khổ. Hiện tại, chiếc khăn đó đã được rút ra rồi. Là chàng giúp ta sao? Chàng chắc hẳn đã biết ta là Đơn tần rồi. Nhưng tại sao ở nơi thanh xuân ấy lại chẳng có dấu hôn nào cả? Cảm thấy hơi thiệt thòi, ta thở dài thườn thượt. Chàng hỏi ta:

- Dậy rồi sao?

Ta phụng phịu thắc mắc:

- Sao Hoàng thượng biết? Hoàng thượng đâu có nhìn thần thiếp đâu?

- Không nhìn cũng biết.

- Vậy Hoàng thượng biết thần thiếp đóng giả Giang Nhất từ bao giờ?

Chàng đểu cáng đáp:

- Từ khi trẫm bảo Giang Nhất tới lãnh cung chơi.

Ta há hốc vì sốc. Hoá ra, mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của chàng. Ta hờn dỗi bảo:

- Vậy mà Hoàng thượng còn trêu thần thiếp... trêu chán xong còn không thương thần thiếp... ghét á!

- Không thương chỗ nào?

Ta cố tình ưỡn người lên, đong đưa chàng:

- Thì... thì cái chỗ... không được thương đó! Thần thiếp ở gần Hoàng thượng lâu ơi là lâu mà ứ được Hoàng thượng thương... thiệt thòi ghê á!

Chàng phì cười giải thích:

- Ngốc! Trẫm sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng!

- Bây giờ thần thiếp đâu có ngủ nữa đâu?

Ta mồi chài. Hoàng thượng cúi xuống, trao cho đôi búp sen rất nhiều những nụ hôn nồng thắm. Mỗi khi môi chàng bao phủ nụ hoa nhuốm màu hồng nhuận kia, ta lại tưởng như trái tim mình sắp nổ tung. Ta rất, rất, rất thích được gần gũi với chàng. Cho dù chàng đã chạm vào ta thật lâu, ta vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn mè nheo:

- Thần thiếp muốn được ân sủng nữa cơ.

Hoàng thượng búng mũi ta, mắng mỏ:

- Không đứng đắn!

- Nếu thần thiếp đứng đắn giống Hoàng hậu mà khiến Hoàng thượng tối ngày đều thương nhớ thì thần thiếp sẽ cố gắng bắt chước nàng.

Hoàng thượng cắn nhẹ lên môi ta, trìu mến bảo:

- Không cần phải bắt chước ai cả. Chỉ cần liên quan tới nàng, tất thảy đều gây thương nhớ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play