Ta liều chết gào lên:

- Bẩm quan lớn! Quan lớn xử án qua loa cuống quýt, không phân minh! Ta đây không phục!

- Có chỗ nào không phục?

Hải Triều cao giọng hỏi. Ta ấm ức bảo hắn:

- Cứ cho là ta không biết xem vận mệnh, chỉ biết bịa chuyện để lừa tiền thiên hạ đi thì cùng lắm ta cũng chỉ bị tịch thu của cải rồi tống vô nhà lao dăm ba năm thôi chứ, làm gì tới nỗi mất mạng?

- Ai bảo ta lấy mạng ngươi vì ngươi bịa chuyện lừa tiền thiên hạ?

- Thế thì vì cái gì? Rốt cuộc ta đã phạm phải tội gì? Ngươi không nói rõ thì ta làm sao mà biết được?

- Ngươi còn ở đó mà giả ngu hả? Ngươi hại chết người ta, không đền mạng hơi phí!

- Hải Triều! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Ta hại chết ai? Hồi nào?

Hải Triều giở giọng lịch sự mỉa mai ta:

- Tại hạ hỏi khí không phải chứ Tứ cô nương đang chơi trò mắc bệnh mất trí nhớ à?

Ta mệt mỏi đáp lời hắn:

- Cứ cho là như thế đi. Kính mong Hải Triều công tử nhắc cho bổn cô nương nhớ lại tường tận sự tình.

- Được! Vợ chồng Củ Chuối lấy nhau ba năm rồi vẫn chưa có con, ngươi có biết hay không?

- Ta biết. Tuần trước, vợ chồng hắn ghé qua phủ ta, nhờ ta xem vận mệnh.

- Chính ngươi đã lừa Cù Văn Củ rằng chỉ cần hắn dâng tặng ngươi vườn chuối rộng bảy sào, ngươi sẽ chữa bệnh hiếm muộn cho vợ chồng hắn. Hắn vì tin tưởng ngươi nên mới viết khế ước chuyển giao vườn chuối. Ai ngờ, ngươi nhận vườn xong liền lật mặt. Đêm qua, Văn Củ ức chế doạ ngươi rằng nếu ngươi không trả lại vườn chuối, hắn sẽ báo quan. Ngươi nổi cơn thú tính đẩy hắn ngã xuống ao, khiến hắn bị đuối nước mà chết.

- Ngươi kể chuyện tầm bậy không à! Ta lừa Cù Văn Củ hồi nào? Ta giúp vợ chồng hắn lập lá số tử vi mà. Lá số của Thị Chuối chẳng đến nỗi nào, nhưng lá số của Văn Củ thì không được đẹp cho lắm. Cung Phúc Đức của hắn có rất nhiều sao xấu toạ thủ...

- Liên quan gì tới cung Phúc Đức?

- Ngươi có điều không biết rồi, tất cả các cung trong lá số tử vi dù ít hay nhiều đều bị cung Phúc Đức chi phối. Ngươi chưa nghe câu đức năng thắng số à? Vợ chồng Củ Chuối đi khám khắp nơi, thầy lang nào cũng phán cả hai đứa đều không có bệnh tật gì. Bởi vậy, ta đoán nguyên nhân hiếm muộn là do nghiệp ác Cù Văn Củ gieo trong quá khứ. Cung Phúc Đức xấu kéo theo sự tăm tối của cung Tử Tức. Ta đã khuyên hắn chịu khó sám hối, đồng thời làm thật nhiều việc thiện để hồi hướng phước báu cho gia đình và chuyển nghiệp khó có con. Vợ chồng hắn tâm sự đã bị sảy thai mấy lần nên ta còn làm lễ cầu siêu cho những vong thai đó, ta chỉ lấy vỏn vẹn có một buồng chuối thôi à. Còn về vườn chuối... là... là...

- Là sao?

Hải Triều quát lớn khiến ta giật nảy mình. Ta thở dài thườn thượt, thật thà tâm sự:

- Cù Văn Củ có một người họ hàng xa tới từ trấn Hải Đông, muốn học xem vận mệnh. Hắn hứa sẽ cho ta vườn chuối với điều kiện ta phải bỏ một đêm ra để dạy người đó cách lập lá số tử vi.

- Ban ngày ban mặt không học, lại học ban đêm?

- Ta cũng thấy nghi ngờ. Tuy nhiên, Hải Triều à! Ngươi có thích ăn chuối không?

Ta chỉ hỏi một câu bình thường, chẳng hiểu sao khoé môi của hai đầy tớ đang che quạt cho vị công tử kia lại cong tớn hết cả lên. Hải Triều cáu kỉnh đáp:

- Hỏi linh tinh. Ta không thích!

- Không thích thì ngươi làm sao mà hiểu được nỗi lòng của ta. Chuối ở vườn của Cù Văn Củ là chuối ngự đó a, nó ngon, nó ngọt lắm á! Ngoài chợ, giá của một nải chuối ngự bằng giá của hai bát bún riêu. Ta còn phải nuôi năm đồ đệ, một tì nữ nên mỗi ngày đều không dám ăn quá ba quả chuối. Giờ hắn cho ta cả vườn chuối, ta ngu gì mà từ chối? Ăn không hết còn có thể đem bán nha!

- Ngươi không sợ hắn bán ngươi sao?

- Sợ chứ! Tuy nhiên, lòng tham của ta đã đánh bại nỗi sợ. Đêm qua, ta theo lời Văn Củ tới quán trọ Thảo Linh. Ta còn đem cả dao theo, nhưng có lẽ ta đã quá đa nghi, người họ hàng xa của Văn Củ không làm gì ta hết. Hắn thậm chí còn không cho ta bước chân vào phòng. Ta ngồi ngoài hiên giảng bài, hắn ngồi trong phòng lắng nghe. Tới canh năm, hắn sai đầy tớ đưa cho ta một miếng ngọc bội thay lời cảm ơn.

- Học thế mà cũng gọi là học hả? Ngươi bịa chuyện nó cũng phải có lý một chút chứ!

Hải Triều mỉa mai ta. Ta mỉa mai lại hắn:

- Ngươi mới là người bịa chuyện đấy! Ta hỏi khí không phải chứ ngươi đến từ kinh thành, nào đâu phải người trấn Sơn Nam, cớ sao mọi sự lại rõ như thể chui trong gầm giường nhà người ta thế?

- Chính miệng Trấn thủ Sơn Nam tiết lộ cho ta.

Ta giận run người. Trấn thủ Sơn Nam quả thực đã hận ta thấu xương thấu tuỷ rồi, bằng không hắn sẽ không bao giờ bịa chuyện vu oan cho ta. Cảm thấy tranh luận với Hải Triều không đi đến đâu, ta nhanh trí quay sang cầu cạnh vị công tử kia:

- Bẩm quan lớn! Oan uổng! Thực sự oan uổng quá a! Lời nói của Trấn thủ Sơn Nam, quả thực không thể tin được. Dân nữ van xin quan lớn, xin người cho dân nữ được gặp mặt trực tiếp Trấn thủ Sơn Nam để ba mặt một lời.

- Ngươi! To gan! Đến Trấn thủ ngươi cũng dám bất kính! Có tin ta vả rụng răng ngươi không?

Hải Triều nóng nảy doạ ta. Thế nhưng, vị công tử kia đã khẽ ho khiến hắn bình tĩnh trở lại. Hắn đồng ý dắt ta đi gặp Trấn thủ Sơn Nam. Ta lươn lẹo xin xỏ:

- Có thể nào cho ta chút thời gian từ biệt các đồ đệ không? Ngộ nhỡ gặp Trấn thủ Sơn Nam xong mọi việc vẫn chưa được sáng tỏ thì biết bao giờ thầy trò chúng ta mới được đoàn viên? Không khéo sau này gặp nhau dưới suối vàng, tụi nhỏ lại mếu máo trách ta bỏ đi không nói lời từ biệt thì nó cũng bi ai ghê lắm!

Ta giả bộ khóc lóc thê lương khiến Hải Triều mủi lòng. Hắn gật đầu đồng ý. Ta dắt theo Ngân Hạnh, ba chân bốn cẳng đi tìm các đồ đệ. Ngũ đồ đệ đang gấp thuyền giấy thả xuống ao, những ngón tay mũm mĩm liên tục vỗ vỗ vào mặt nước. Tam đồ đệ và Tứ đồ đệ đang vớt bèo. Nhất đồ đệ và Nhị đồ đệ ở trên bờ cật lực băm bèo. Ôi chao! Cái khung cảnh mới yên bình làm sao! Đối lập với cái lòng ta đang cuộn trào như sóng biển! Ta chỉ lừa Hải Triều thôi, chứ ta đâu có ngu mà theo hắn đi gặp Trấn thủ. Lam Hoà tài trí, mưu mẹo hơn người, ta đấu với hắn chỉ có thiệt thân. Ta hối hả bảo các đồ đệ:

- Mau! Mau! Mau thu dọn đồ đạc rồi trốn thôi!

- Không băm bèo nữa hả sư phụ?

Nhất đồ đệ ngu ngốc hỏi. Ta quát:

- Chết đến nơi rồi còn ở đó mà băm bèo! Mau lên! Ngươi và Nhị đồ đệ mau đi chuẩn bị xe ngựa! Những người còn lại mau đi thu dọn đồ đạc.

Nhất đồ đệ và Nhị đồ đệ ngoan ngoãn nghe lệnh. Tứ đồ đệ ngược lại đăm chiêu thắc mắc:

- Có đem theo lợn không sư phụ?

Ta cáu điên:

- Lợn liếc cái bà nội nhà ngươi! Người còn chưa lo xong, lo cho lợn làm gì?

- Nhưng lợn không biết tự nấu cám, nếu chúng bị bỏ lại, chúng sẽ chết đói.

Ngũ đồ đệ sụt sịt nói. Ta an ủi hắn:

- Ngũ đồ đệ ngoan! Ngươi mau mở cửa chuồng, thả hết lợn ra vườn, để tụi nó ăn được cái gì thì ăn, còn không thì chui sang nhà hàng xóm mà ăn chực.

Tứ đồ đệ ngơ ngác hỏi:

- Thế còn dê, gà, ngan, ngỗng thì sao ạ?

- Thì động cái đầu chứa toàn bã đậu của nhà ngươi đi! Hỏi lằm hỏi lắm! Mệt hết cả người!

- Vậy con thả hết nha!

Ta đến phát điên với mấy đứa đồ đệ này mất. Cũng may vẫn còn có Ngân Hạnh thông minh lanh lợi, trong thời gian tụi nó hỏi nhăng hỏi quậy, nàng đã thu dọn xong đồ đạc. Nàng lễ phép bảo ta:

- Bẩm cô nương! Em chỉ đem theo tiền và những đồ vật quý giá có thể đổi ra tiền thôi. Những thứ còn lại, cứ có tiền ắt mua được!

- Vẫn là Ngân Hạnh hiểu ta nhất! Ta mà làm nam nhân thì nguyện cả đời chỉ che chở cho một mình em.

- Không được! Sư phụ đừng đi vào rừng mơ bắt con tưởng bở! Ngân Hạnh đã có con che chở rồi!

Nhất đồ đệ nói lớn rồi đánh xe ngựa đi tới. Nhị đồ đệ đỡ mọi người lên xe hết rồi mới mở lời:

- Ngân Hạnh! Nhất sư huynh ngoài cái sự ngu ra thì chẳng được cái nước non gì sất! Em vẫn nên đi theo ta thì hơn. Ta hứa sẽ lo cho em và Ngũ đệ một tương lai tươi rói, sáng loá và chói loà rực rỡ.

Tam đồ đệ chẹp miệng nhận xét:

- Ngân Hạnh thông minh xinh đẹp, hiền lành phúc hậu, ắt sẽ có nhiều người thương. Ngặt nỗi, lá số tử vi của em có Cô Thần, Quả Tú cư ở cung Phu Thê khiến cho đường tình duyên gặp nhiều khó khăn, trắc trở.

Nhất đồ đệ và Nhị đồ đệ ngây người. Bọn chúng quay sang nhìn ta, đồng thanh hỏi:

- Sư phụ! Tam đệ nói có đúng không?

- Ngày thường các ngươi mải chơi cho lắm vào để bây giờ phận làm sư huynh, tiểu đệ nói đúng hay sai cũng chịu không phân biệt được. Hỏi có nhục không cơ chứ?

Ta chửi. Ngũ đồ đệ phụng phịu thắc mắc:

- Sư phụ! Tại sao chúng ta phải đi trốn?

Đấy! Rốt cuộc chỉ có Ngũ đồ đệ quan tâm tới ta. Ta buồn bã kể lể tường tận sự tình cho các đồ đệ nghe. Tụi nhỏ sợ xanh mặt. Khi ta kể xong cũng là lúc ta nghe thấy tiếng ngựa hí rất to. Nhất đồ đệ tò mò vén rèm ngó ra bên ngoài rồi hoảng hốt quay lại bảo ta:

- Bẩm sư phụ, quân lính đã bao vây tứ phía! Tất cả đều giương cung chĩa về phía chúng ta.

Ta còn chưa biết phải xử trí như nào thì Ngân Hạnh đã nhanh nhảu bảo:

- Tứ cô nương! Cảm tạ cô nương đã cưu mang bu con em! Khách là do em nhận, chính em đã hại cô nương cùng mọi ngươi rơi vào cảnh này. Chuyện em gây ra, em sẽ tự mình gánh chịu hậu quả. Cô nương hãy dắt năm đồ đệ cao chạy xa bay, nhất định đừng quay lại tìm em.

Dứt lời, nàng lấy khăn voan che mặt rồi ngay lập tức nhảy ra khỏi xe, nhại giọng ta nói lớn:

- Tứ cô nương ta tự làm tự chịu. Không liên luỵ đến các đồ đệ và tì nữ của ta!

Ta rất muốn lao ra che chở cho nàng. Khổ nỗi, năm đứa đồ đệ khốn nạn cứ ôm ta nhất định không buông. Ta nghe thấy giọng Hải Triều đầy uy phong:

- Được! Tứ cô nương có gan làm, có gan chịu! Tại hạ nể phục. Bắt lấy Tứ cô nương, giải đến phủ Trấn thủ Sơn Nam. Những người còn lại, thả!

Hải Triều không quan tâm tới bọn ta nữa nên chúng ta lại quay xe về trang viên Mẫu Đơn. Năm đồ đệ cứ bảo ta an tâm, Ngân Hạnh khéo ăn khéo nói kiểu gì cũng thoát nạn. Ta cũng muốn an tâm lắm, cơ mà tới chập tối, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng, ta chịu không nổi. Ta thay bộ đồ đen, dùng khăn đen bịt mặt rồi lẻn vào phủ Trấn thủ Sơn Nam. Ta thực sự không biết Ngân Hạnh bị nhốt ở phòng nào nên bất đắc dĩ phải hối lộ cho tì nữ trong phủ một thỏi bạc để nàng dẫn đường cho ta. Cứ ngỡ sắp được gặp Ngân Hạnh, ta vui như mở cờ trong bụng. Nào ngờ, đó chỉ là một cái bẫy. Cánh cửa phòng vừa mở, ta đã nghe thấy giọng Hải Triều đầy đắc thắng:

- Rốt cuộc tại hạ cũng đợi được Tứ cô nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play