Nói rồi, người đàn ông mỉm cười, rồi lại sai người lấy cho chúng tôi mấy cái chăn.Cảm giác chấn động trêи trực thăng không rõ ràng, thậm chí có thể nói là dễ chịu.
Nhưng vì do sức ép, nên chúng tôi vẫn thấy hơi lạnh.Chúng tôi đắp chăn, nghe người đàn ông dẫn đầu giải thích xong, trong lòng lờ mờ đã có một suy đoán.Tôi nhìn Hồ Kiếm, nói: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi.
Khu rừng đàn tế ở chính giữa đảo đó quả nhiên là cách để thoát khỏi hòn đảo này.
Nhưng cách ấy không trực tiếp đưa chúng ta đi, mà là phát tín hiệu ra bên ngoài và người bên ngoài sẽ thông qua tín hiệu này để đến cứu chúng ta”.Hồ Kiếm gật đầu, bấy giờ mới thở phào một hơi: “Tôi cũng nghĩ giống anh, chỉ không ngờ là đội cứu hộ lại tới nhanh đến thế!”Nói rồi, Hồ Kiếm nhìn sang Hàn Mỹ Kỳ đang ngủ ở bên cạnh: “Hôm nay, cô chủ chỉ ngủ được có mấy tiếng nên chắc buồn ngủ lắm rồi, vừa lên trực thăng một cái đã không chịu được, nằm ra đây ngủ luôn”.Thấy chúng tôi trò chuyện, người đàn ông dẫn đầu bật cười nhưng không chen ngang, chỉ sai người lấy thêm nước và đồ ăn cho chúng tôi, rồi mới đi về buồng lái.Tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nhìn hòn đảo nhỏ đang cách chúng tôi ngày một xa, rồi cảm thán nói: “Chẳng ai có thể ngờ rằng một hòn đảo nhỏ thế này mà suýt nữa đã lấy mạng của tất cả chúng ta”.Hồ Kiếm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy tôi nói vậy thì mở mắt ra, nhìn tôi nói: “Trêи thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chắc đây cũng chỉ là một trong số đó thôi, chẳng qua trùng hợp là chúng ta lại gặp phải”.Nói rồi, Hồ Kiếm bật cười: “May là lần này, chúng ta không làm sao”.Tôi lặng lẽ nhìn Hồ Kiếm.
Ban đầu, lúc mới gặp y và Hàn Mỹ Kỳ, trông y còn rất trẻ, nhưng bây giờ vừa lên máy bay, hình như trạng thái tinh thần ấy đã biến mất quá nửa rồi.Bây giờ, nếu y nhuộm tóc màu hoa râm, bảo y năm mươi tuổi cũng không ai phản đối.Vì sự mệt mỏi đêm qua, sáng nay cũng chưa được ngủ, nên tôi cũng dần thấy buồn ngủ.
Vì thế, tôi nằm ngủ luôn trong khoang máy bay giống Hàn Mỹ Kỳ, đắp chăn lên, vừa ấm áp vừa thoải mái.Tôi nghĩ đây chắc là giấc ngủ ngon nhất của mình trong suốt những ngày tháng qua.
Khi còn ở trêи hòn đảo đó, lúc nào tôi cũng phải giữ tinh thần cảnh giác.Để bảo đảm an toàn cho Bạch Vi, tôi chỉ muốn lúc ngủ cũng có thể mở mắt giống Trương Phi.Không biết máy bay trực thăng đã bay bao lâu, khi mấy người của đội cứu hộ gọi chúng tôi dậy, tôi đã cảm thấy tinh thần dồi dào.
Tôi nhìn sang Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ ở bên cạnh, họ cũng đầy phấn chấn.Hàn Mỹ Kỳ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chúng tôi, sau đó ngạc nhiên nói: “Chúng ta đã về Thịnh Hải rồi sao?”Tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Ừ, nhiệt độ này chắc chắn chỉ có mùa hè ở Thịnh Hải thôi”.Chúng tôi xuống máy bay, mới phát hiện đang ở phía sau một nơi giống một tòa nhà văn phòng.
Đầu tiên có một người trông giống nhân viên đi tới chào hỏi với chúng tôi, sau đó sai người dẫn chúng tôi đi tới phòng kiểm tra ở phía sau để kiểm tra sức khỏe.Nghe thì hay chứ thực tế thì không phải vậy.
Để đề phòng lây lan sinh vật, bọn họ buộc phải kiểm tra xem chúng tôi có mang sinh vật gì gây bất lợi cho giới sinh vật hiện đại từ hòn đảo ấy về không, ví dụ như vi khuẩn chẳng hạn.Dù thấy rất phẫn nộ, nhưng chúng tôi cũng không thể trách họ được.
Tuy nhiên sau khi kiểm tra hoàn tất đi ra, chúng tôi lại thấy nhẹ người hẳn, ánh mặt trời chói lòa trêи cao vẫn đang tỏa nắng một cách vui thích..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT