Tôi nói suy nghĩ của mình cho mọi người nghe, dứt khoát để họ tự quyết định.

Trêи hòn đảo này không biết còn bao nhiêu Cỏ Long Diên, nhưng hình như cũng không ít.Chỉ cần chúng tôi cố gắng tìm được một cây thật nhanh trong thời gian tới, để làm thí nghiệm là có thể biết ngay cỏ Long Diên rốt cuộc có tác dụng với mãng xà khổng lồ hay không.Nếu chỉ cần một ngày, chúng tôi ắt hẳn vẫn có thể sống trong an toàn, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ nếu chúng tôi thật sự quyết định ở lại, tối đến mãng xà khổng lồ lại tập kϊƈɦ thì phải làm sao.Mỗi người một câu bàn bạc một lúc lâu, nhưng vẫn không đưa ra được cách nào hợp lý.

Hàn Mỹ Kỳ và Tiền Lệ Lệ thì ủng hộ cách nào ổn thỏa một chút.Nếu chúng tôi đã đi đến đây và cũng đã sắp thành công rồi, mà lại không cẩn thận để mắc sai lầm thì chưa nói đến những khổ cực trước đó thành công cốc, còn khiến mọi người rơi vào nguy hiểm.Phùng Kha lại kiên quyết tin tưởng tôi, cho rằng chúng tôi không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa.

Nếu chúng tôi tiếp tục nán lại đây, tối đến mãng xà khổng lồ tập kϊƈɦ, tình cảnh của mọi người sẽ vô cùng khó khăn.Cho dù đến lúc đó, chúng tôi phản ứng nhanh lẹ, sử dụng cỏ Long Diên đuổi mãng xà khổng lồ đi, nhưng như vậy cũng có nghĩa là ngày tiếp theo chúng tôi sẽ cần đến càng nhiều cỏ Long Diên hơn nữa, như vậy thì biết bao nhiêu cho đủ.Những người khác bao gồm tôi đều không nói gì.

Lúc này, ba cô gái đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, tức giận bĩu môi, mỗi người mỗi ý không ai chịu nhường ai.Tôi nhìn bóng cây, đã sắp ba giờ chiều, chúng tôi không thể dây dưa ở đây thêm nữa.Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe tôi nói này…”Thế nhưng tôi còn chưa nói xong, đã bị ai đó vỗ vai một cái, tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy là Hồ Kiếm.

Mặt y có vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Phương Dương, anh có thấy rừng cây xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại không?”Nghe Hồ Kiếm nói vậy, tôi lập tức dựng đứng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm dày đặc lan ra.

Đúng vậy, trong lúc lơ đãng, rừng cây xung quanh đã yên tĩnh lại hồi lâu, tiếng côn trùng kêu chim hót đã biến mất từ sớm, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt ban nãy.Điều này cũng có nghĩa là ở gần đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có động vật ăn thịt cỡ lớn.Con mãng xà khổng lồ, nó đến rồi!Tôi nuốt nước bọt, vừa thận trọng chú ý đến tình hình xung quanh, vừa nói: “Mọi người mau chóng bôi cỏ Long Diên lên người, nhất là tay.

Nếu bị mãng xà khổng lồ cuốn lấy thì phải dùng tay đánh nó, mãng xà khổng lồ bị đau sẽ giảm lực siết người”.Mọi người biến sắc mặt, mặt Hàn Mỹ Kỳ trắng bệch, cô ta hoảng sợ nói: “Mãng xà khổng lồ đến rồi ư?”Lúc này, Phùng Kha cũng không còn quan tâm đến việc giữ quan điểm trái ngược với cô ta nữa, vội vàng thúc giục: “Cô còn hỏi cái gì nữa? Không mau bôi cỏ Long Diên lên người đi, lát nữa cô chết thì đừng có trách tụi này”.Phùng Kha nói nghe có vẻ thô lỗ nhưng rất có lý, từ lần trước bị hổ răng kiếm tập kϊƈɦ, được tôi cứu về, hình như tính cách của cô ả đã chín chắn và chân thực hơn.Quan trọng là đến bây giờ, cách chúng tôi đối phó, hoặc có thể nói là đề phòng con mãng xà khổng lồ này chỉ có một, đó là sử dụng cỏ Long Diên.Tôi nói xong, Triệu Thư Hằng và Bạch Vi không hề do dự, cấp tốc xé chiếc lá cỏ Long Diệp mà mình được chia cho ra, chà xát chất lỏng của nó lên quần áo, cuối cùng vò nát chiếc lá trong lòng bàn tay, ngay lập tức khắp lòng bàn tay họ đều là chất lỏng màu xanh lục.Tôi cầm lấy quả của cây cỏ Long Diên thứ hai, do dự một hồi lại đưa cho Triệu Thư Hằng.

Bởi vì sự bố trí của đội ngũ chúng tôi là tôi đi đầu, Triệu Thư Hằng đi sau cùng, đây là hai vị trí nguy hiểm nhất, ở chỗ này cũng là vị trí dễ gặp phải mãng xà khổng lồ nhất..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play