Hôm nay là ngày thứ bảy chúng tôi lưu lạc trêи đảo hoang, tính ra thì cũng đã là cả một tuần rồi.

Quần áo tôi và Bạch Vi mặc vẫn rất sạch sẽ, nhưng đã không còn chỉnh tề gọn gàng như khi ở thành phố.Chúng tôi có thể dùng quần áo sẵn có để thay giặt, nhưng lại không thể dùng bàn là để là.

Mà tôi thì không có dao cạo râu, vì thế nên giờ nhìn hơi lôi thôi.Bạch Vi chỉ vào tôi, cười nói: “Phương Dương, anh xem anh kìa, mới có mấy ngày thôi mà.

Rõ ràng mới hai mấy tuổi mà nhìn cứ như ông chú trung niên ấy”.Tôi bực mình nói: “Em nghĩ là em trông ổn lắm hả?”Tôi và Bạch Vi ăn quả dại, bàn bạc xem hôm nay phải đi tìm kiếm ở chỗ nào.Sắp một tuần trời rồi.

Tính theo tốc độ ban đầu của chúng tôi, có lẽ chúng tôi gần như đã lục tung hòn đảo này rồi, không ngờ lần trước lại gặp phải con mãng xà.

Chúng tôi không còn cách nào nên đành phải thả chậm tốc độ lại, cho đến bây giờ cũng mới chỉ đi qua hai cánh rừng lá kim.Vốn cho rằng sau rừng lá kim sẽ là núi non gì đó, không ngờ sau khu rừng lá kim là một đồng bằng rộng lớn, cỏ mọc cao đến tận đầu gối.

Trong lúc quan sát đồng bằng, tôi dừng lại, cũng miễn cưỡng hiểu được động vật có địa vị “bá chủ” của vùng đồng bằng này là gì.Khi chúng tôi đã đi ra khỏi cánh rừng, Bạch Vi cực kỳ vui mừng, đang định đi tiếp thì ngay sau đó tôi đã kéo cô ấy lại.Vì trong tầm mắt của tôi, tôi còn nhìn thấy một con heo rừng, nó đang xông nhanh tới đồng bằng từ một hướng khác của khu rừng lá kim.Nhưng chưa chạy được mấy chục mét thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng, tôi nghe mà lông tơ dựng đứng hết cả lên.Chúng tôi lùi về sau, tìm kiếm một góc trêи cây rồi nhìn chỗ con lợn rừng phát ra âm thanh cuối cùng, nơi đó chỉ còn lại một bộ xương.Mà cứ như có một trận gió nổi lên trêи đồng bằng đó, tiếng sột soạt lan rộng ra xung quanh từ chỗ con lợn rừng chết.

Sau khi bụi cỏ ngưng lay động, cả vùng đồng bằng lại yên lặng.Bạch Vi nhìn mà thấy rùng mình, cô ấy vỗ bộ ngực căng tròn, hỏi tôi: “Phương Dương, anh có biết phía trước là gì không?”Tôi nhíu mày: “Anh đoán đó là côn trùng, loại côn trùng ăn thịt.

Giống như loại bọ ở trong xác ướp từng xuất hiện trong một bộ phim vậy, chúng ăn thịt để sống”.“Em từng xem bộ phim đó, nhưng đó không phải là bọ hung sao?”“Nói tóm lại là những sinh vật tương tự.

Em không thấy sao, một con lợn rừng to như vậy mà đã biến thành một bộ xương chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, không thừa lại một chút thịt cặn nào”.Tôi nói mà cảm giác sự lạnh lẽo từ trêи đỉnh đầu thấm vào tận ruột gan, không khỏi rùng mình.Lúc tôi và Bạch Vi quay về thì đã là buổi trưa.

Vì con mãng xà lần trước nên khi chúng tôi ra ngoài đều cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa là những thứ chúng tôi có thể tìm được cũng giảm đi đáng kể.Vì thế cuộc sống của chúng tôi trở nên túng thiếu, thậm chí chúng tôi còn không dám nướng thịt một cách trắng trợn nữa, chỉ sợ mùi thơm sẽ thu hút những con thú dữ ẩn nấp trong khu rừng này.Bạch Vi nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta chỉ có thể chờ chết.

Hay là chúng ta chủ động xuất kϊƈɦ đi”.“Chủ động xuất kϊƈɦ thế nào?”Tôi ăn một quả dừa, uống hai ngụm nước dừa.

Không thể không nói rằng, lúc trước khi đang sống nghèo khó thì uống một ngụm nước dừa thôi cũng là một sự hưởng thụ, nhưng bây giờ ngày nào cũng uống, tôi đã sắp chán ngán đến nơi rồi.“Lát nữa hoặc là tối mai, chúng ta tìm nơi nào có địa thế cao để mở rộng tầm nhìn, đốt lửa cầu cứu, cũng giống như phát tín hiệu ấy”.Bạch Vi nói xong, tôi gật đầu: “Được đấy, để lát nữa anh thử xem.

Đã sắp một tuần rồi, nếu không có ai tới cứu chúng ta thì chúng ta sẽ chết đói ở đây mất”.Còn Triệu Thư Hằng vẫn luôn bặt vô âm tín, cũng không biết anh ta có lưu lạc trêи cái đảo hoang này giống chúng tôi không, nếu mà đúng vậy thì còn đỡ, mà nếu như không phải thì tình hình còn tệ hơn nữa.Ăn dừa xong, tôi đã cảm thấy cơ thể của tôi hơi khó chịu.

Tôi nhìn Bạch Vi, lúc này khuôn mặt cô ấy cũng trắng bệch.

Tôi chợt nghĩ ra một ý, nói: “Anh ra bờ biển tìm lại đây, không chừng có thể tìm ra thứ gì đó”.“Đưa em cùng đi đi”.Bạch Vi nói.Tôi nói: “Tất nhiên rồi, cho dù em không nói anh cũng đưa em theo cùng.

Giờ chúng ta nương tựa vào nhau, nếu em không ở bên cạnh anh anh sẽ không cảm thấy an toàn”.Tuy nói vậy nhưng tôi hiểu rõ ý của Bạch Vi.

Kể từ khi nhìn thấy con mãng xà đó, chúng tôi gần như không dám bén mảng tới bờ biển nữa.

Lúc này cuối cùng cũng không chịu được nữa, không bắt được động vật nào trong rừng nên chỉ đành ra bờ biển tìm vận may.Mà Bạch Vi giúp tôi có thêm lòng can đảm.May mắn thay, lần này ra bãi biển không thấy con mãng xà đó đâu.

Đợi thêm một lát, thấy vẫn gió yên biển lặng, không có gì khác thường, tôi vội vàng nhảy xuống biển, vừa hay có hai con cá lớn bơi sượt qua tôi.Tôi dùng đá đập vào đầu chúng không hề do dự.

Quả nhiên, đập phát nào trúng phát nấy, tôi vội vàng xách hai con cá nặng tầm hai cân lên bờ.Bạch Vi mừng rơn, tôi cũng không hơi sức đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, đánh sạch vảy cá ngay trêи bờ biển.

Nói ra thì cũng khá trùng hợp, nếu không phải là lần trước tìm được một con dao gọt hoa quả trêи người của người đã chết kia thì giờ ngay cả dụng cụ để giết cá tôi cũng không có.Mấy lần ăn cá và động vật trước đó đều dùng đá mài thành cạnh nhọn để làm dao.Rửa cá xong, chúng tôi không dám ở lại bãi biển.

Tuy nhìn có vẻ sẽ không có gì xảy ra nhưng ai mà biết được con mãng xà kia đang ở đâu, vì chúng tôi vô cùng sợ nó.Con mãng xà cỡ lớn như vậy khiến tôi chấn động hơn hẳn so với những con tôi từng thấy trêи ti vi.Trở về vách núi, chúng tôi lại vui vẻ nướng cá.

Vì lần này bắt được hai con cá, nhưng cả hai chúng tôi cộng lại cũng chỉ ăn hết một con, hơn nữa chúng tôi còn vừa ăn một ít hoa quả dại nữa.Thế là ăn xong tôi dùng dao gọt hoa quả lấy những thịt cá còn lại xuống, xé từng mảnh vải trêи bộ đồ rách nát ra làm thành một xâu, cũng khá nhiều.Từng xâu từng xâu một được treo lên, nhìn cũng khá giống những xâu thịt săn được mà quê chúng tôi thường treo lên ngày trước.Vì một phen tất bật này nên chẳng mấy chốc mà sắc trời đã tối.

Chúng tôi không định ra ngoài nữa, đốt đống lửa vào chỗ sâu trong vách núi rồi mới chuẩn bị đi ngủ.Kỳ lạ là lúc trước hòn đảo này rất ấm áp, tối nay lại lạnh một cách lạ thường.

Tôi mở mắt ra xem, trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được mưa đã rơi bên ngoài vách núi, khí lạnh cũng ập vào người chúng tôi theo nước mưa.Tôi đắp kín cái thảm lông thêm cho Bạch Vi, rồi để một hòn đá chỗ vòng ngoài vách núi, như vậy có thể che bớt một phần khí lạnh.Nhưng cuối cùng ông trời trêu ngươi, tôi vẫn bị cảm.“Phương Dương, mau tỉnh lại đi”.Không lâu sau, tôi thấy người mình bị lắc mạnh, vừa mở mắt ra tôi đã thấy trời đất xoay chuyển, tầm mắt mơ hồ, cơ thể tôi lạnh lẽo lạ thường, tôi không khỏi co người lại.Bạch Vi cực kỳ căng thẳng, cô ấy không ngừng gọi gì đó bên cạnh tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì hết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play