Trường Thanh - Linh Hi

Chương 4


7 tháng

trướctiếp

Tôi không thể nghe được lời nói của hắn là gì, bởi vì lúc này tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ chết ngạt!
 

Từ bên cạnh, tiếng kêu chói tai của Phó Lưu truyền đến: "Bệ hạ, xin hãy tha cho nương nương…"

 

Đế Trường Thanh nghe vậy, giơ tay ra tay, sau đó lôi tôi ra khỏi giường, ném tôi xuống đất!
 

Tôi nằm xuống nền đất lạnh lẽo, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào mũi tôi.

 

Tôi ho dữ dội, gần như ho ra cả tim và phổi.
 

Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn Đế Trường Thanh, những giọt nước mắt sinh lý trào ra vì ho và đau đớn rơi xuống.

__________________________________________

Từ đoạn này mình sẽ thay từ CHÀNG thành NGƯƠI vì thấy nam chính hãm quá 🙂__________________________________________
 

Vừa rồi hắn thật muốn giết tôi! "Ta không hiểu ý ngươi là gì."

 

Đôi mắt của hoàng đế nham hiểm và cắn rứt.

 

Hắn ta không trả lời tôi mà lạnh lùng ra lệnh cho lính canh: "Đưa nàng ta đến Cung điện Vị Ương."

 

Cung điện Vị Ương vẫn sáng đèn vào đêm khuya.

 

Sau khi bị ném đến trước giường Hạ Mạnh Ngọc, tôi phát hiện Hạ Mạnh Ngọc đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi thâm.
 

Nàng ta có bị đầu độc không? Nhưng chẳng phải nàng ta vẫn ổn khi đến chỗ tôi vào buổi chiều sao? Tôi cau mày thật chặt, cảm thấy bối rối và nghi ngờ.

 

Nhưng còn chưa kịp hỏi, Đế Trường Thanh đã nhìn về phía các thái y đang quỳ trên mặt đất: "Đã vô phương cứu chữa, vậy chúng ta truyền máu đi!"

 

Hắn ta chỉ vào tôi: “Cứ dùng máu của nàng ta, bất kể giá nào”.
 

Tôi trợn mắt kinh ngạc, chưa kịp nói được lời nào thì đột nhiên tôi bị ghì xuống, tay chân bị kẹp chặt.

 

Lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua động mạch của tôi, máu đỏ tươi chảy ra.

 

"A..." Tôi rên rỉ đau đớn.

 

Đế Trường Thanh nheo mắt lại, lạnh lùng xua tay: “Ngươi câm miệng, đừng quấy rầy Mạnh Ngọc.”
 

Tôi chợt mất đi sức lực để vùng vẫy
 

Lời nói của hắn sắc hơn dao nhọn, đâm mạnh vào tim và rỉ máu.
 

Cơn đau ở tứ chi dồn lên tận tim tôi.

 

Có thứ gì đó sụp đổ ngay lập tức, tôi mở đôi mắt trống rỗng ra, nước mắt cứ rơi.

 

Mí mắt tôi càng ngày càng nặng, lần này... tôi sắp chết sao? Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

 

Một giây trước khi bất tỉnh, tôi dường như nghe thấy giọng nói có chút hoảng sợ và tức giận của Đế Trường Thanh.

 

"Hỗn đản, nàng ta xảy ra chuyện gì? Nếu nàng ta chết, các ngươi đều sẽ bị chôn cùng nàng..."

 

Tôi nghiêng đầu và ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
 

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, thứ đập vào mắt tôi là tấm màn quen thuộc của Tinh Thần Sảnh.

 

Tôi nhắm mắt lại trong thất vọng, nhưng may mắn thay, đồng hồ đếm ngược trong đầu tôi vẫn còn đó.

 

Giọng nói lạnh lùng và châm chọc của Đế Trường Thanh đột nhiên vang lên bên cạnh

 

"Tỉnh?” Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn hắn.

 

Hắn ta nói thêm: "Ngươi quả thực là một con quái vật. Cho dù có rút hết máu, ngươi cũng sẽ không chết."

 

Im lặng hồi lâu, tôi khẽ thở dài, như một bóng ma
 

"Đế Trường Thanh, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ có lỗi với ngươi, ngươi... chán ghét ta đến vậy sao?"

 

Hắn ta nắm lấy hàm tôi và buộc tôi phải mở mắt.

 

“Sao ta có thể ghét ngươi được?"

 

"Ta chưa bao giờ hết cảm kích sự hiện diện của ngươi như vậy. Không có ngươi, ta vẫn là một tên khốn nạn trong cung điện lạnh lẽo mà ai cũng có thể giẫm đạp."

 

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, và đôi mắt đen của hắn rất bình tĩnh.

 

Nhưng khi tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp như thần ấy, một cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó nó biến thành nỗi buồn vô bờ bến và nhanh chóng lan rộng.

 

Tôi thấy rõ ràng rằng hắn không còn là cậu bé nhỏ của tôi mà là Đế Trường Thanh hoang tưởng, điên rồ, đen tối và bệnh hoạn trong cuốn sách.

 

Hoặc có lẽ... hắn ta luôn như thế này.

 

Đế Trường Thanh nhìn tôi, cau mày, đột nhiên hạ giọng.

 

"Đừng nhìn ta như vậy!"

 

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại và cảm thấy bất lực thậm chí không thể nói được.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là giây tiếp theo
 

Đế Trường Thanh nằm xuống bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng.

 

Tôi mở mắt ra, khuôn mặt đó thật gần.

 

Trong lòng tôi dâng lên một hơi thở khó hiểu, tôi đưa tay đẩy Đế Trường Thanh ra
 

Chúng tôi chắc chắn đã từng trải qua một khắc thân mật dịu dàng như vậy, trước khi hắn lên ngôi, sau khi hắn nói: “Đời này, ta chỉ muốn cưới Bạch Linh Hi.”

 

Nhưng sự đẩy của tôi đối với hắn chẳng khác gì trò trẻ con, và cánh tay hắn ngày càng cứng hơn, như thể hắn muốn bóp nghẹt tôi đến tận xương tủy.
 

Tôi đành quay mặt đi không nhìn hắn
 

Lúc này tôi chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười không thể tả được, tôi nghiến răng nghiến lợi, nước mắt từng giọt rơi xuống.

 

Tôi tưởng mình sẽ thức suốt đêm, nhưng không biết từ lúc nào tôi lại chìm vào giấc ngủ.
 

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, Đế Trường Thanh đã lặng lẽ rời đi.
 

Tôi yếu ớt tự mình dậy, bước tới cửa sổ và ngồi xuống.

 

Mặt trời đang lên, nắng chói chang và gió trong lành.

 

Tuy nhiên, Cung Tinh Thần lại yên tĩnh đến mức hoang tàn đến đáng lo ngại, thậm chí không có một chút tiếng ve sầu nào.

 

Ngay cả cung nữ cũng chỉ còn lại Phó Lưu.

 

Tôi hỏi Phó Lưu: "Những người khác đâu?"
 

Phó Lưu đột nhiên quỳ xuống với ánh mắt buồn bã:
 

"Nương nương, bọn họ đều đã bị truyền đi. Năm ngày nữa... Bệ hạ sẽ tổ chức buổi lễ cho vị ở Cung Vị Ương."


 Tôi sửng sốt một lúc rồi nói: “Năm ngày nữa, sẽ là một ngày thực sự tốt lành.”

 

Đồng hồ đếm ngược trong đầu tôi hiển thị: [Đếm ngược đến cái chết—4 ngày, 19 giờ, 55 phút và 20 giây.]

 

Lễ cưới của hắn lại là lễ tang của tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp