Nhắc tới Từ nhị thiếu, sắc mặt Từ phu nhân lập tức thay đổi: “Con khốn này, sao cô dám nhắc tới con trai tôi? Sáng này từ chỗ cô về, buổi trưa nó liền bị bệnh phải nằm viện! Tại sao cô lại không có đầu óc như vậy? Theo tôi thấy, cô chính là kẻ gây phiền phức!”
Từ phu nhân giãy giụa định tấn công Tô Cẩm.
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Vậy bà có biết vì sao Từ nhị thiếu gia lại bị bệnh không?”
Từ phu nhân: “?”
Tô Cẩm: “Đó là bởi vì theo tôi tính toán thì trong tay anh ta đã có ba mạng người, không bao lâu nữa sẽ phải ngồi tù để trả giá cho hành vi của mình!”
Từ phu nhân sửng sốt: “Cô nói linh tinh! Con trai tôi là người hiếu thảo chắc chắn sẽ không làm hại người khác!”
Tô Cẩm chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao trên đời lại có người nói dối không chớp mắt như vậy?
Cũng không biết khi bọn họ nói những điều như vậy có cảm thấy tin tưởng chính lời mình nói ra không?
Tô Cẩm liếc nhìn mặt Từ phu nhân.
“Sau khi Từ phu nhân được gả vào Từ gia, con trai cũng không phải con ông Từ, bên ngoài bà còn có người đàn ông khác.”
“Xem ra đầu của ông Từ không chỉ có một chiếc mũ xanh mà đã biến thành một đồng cỏ xanh rồi.”
Từ phu nhân: “...?”
Ánh mắt bà ta vừa sợ hãi vừa hoảng hốt: “Kẻ phiền phức, tôi xé miệng cô ra!”
Nhìn thấy Từ phu nhân lao tới, Tô Cẩm chậm rãi xoay người sang một bên, sau đó bà ta ngã phịch xuống đất, vẻ mặt đầy tức giận.#tytnovel.com#
Diêu Nguyệt cười lớn: “Tôi không ngờ Từ phu nhân lại là người làm việc lớn trong lặng lẽ! Bà lại cho Từ Thừa Phong đội mũ nhiều như vậy, bà đúng là mẫu mực.”
Lời giễu cợt đâm vào trái tim Từ phu nhân, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta giãy giụa bò dậy, muốn cùng với mấy chị em đánh Tô Cẩm, lại không nghĩ rằng bọn họ đã tránh xa bà ta.
Tất cả bọn họ đều tỏ ra chán ghét.
Nhìn bộ dạng ngay lập tức muốn vạch rõ ranh giới với bà ta! Đây chính là hiện thực cuộc sống!
Trong số đó Chu phu nhân có quan hệ tốt nhất với bà ta, không nói nên lời: “Từ phu nhân, bà…”
Từ phu nhân đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc: “Đừng nghe cô ta nói lung tung! Tôi hết lòng vì chồng, sao có thể ngoại tình được chứ?”
Điều quan trọng nhất đối với những vị phu nhân giàu có này chính là danh tiếng, nếu như không cẩn thận thì cả gia đình sẽ thành trò cười.
Mà những bê bối của Từ phu nhân bỗng nhiên bị vạch trần, nhìn vẻ mặt Từ phu nhân có lẽ đúng là có chuyện như vậy, nếu như chuyện này được truyền đi rộng rãi, không chỉ mỗi Từ phu nhân mà cả mấy phu nhân thân thiết với bà ta cũng sẽ bị liên lụy.
Vì vậy lúc này Chu phu nhân và những người khác tránh càng xa càng tốt.
Vừa rồi còn tưởng chị em tình thương mến thương chớp mắt đã biến thành tình chị em cây khế!
Ánh mắt Từ phu nhân hung dữ nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Cô đang nói linh tinh cái gì đây? Tôi sẽ đánh chết cô!”
Tô Cẩm lắc đầu, không nói nên lời.
“Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, Từ phu nhân sao phải nổi giận đùng đùng vậy?”
Từ phu nhân giật mình: “....”
Bà ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Từ từ!
Chuyện của bà ta, kẻ phiền phức này đều nói đúng, vậy thì chuyện của con trai bà ta thì sao?
Con trai bà ta có phải thật sự dính đến mạng người?
( truyện đăng trên app TᎽT )
Chuyện này nếu để người khác biết, chẳng phải con trai bà ta sẽ phải đi tù sao?
Không! Bà ta phải trở về ngay lập tức.
Lúc này Tô Cẩm lại nói: “Bây giờ bà trở về cũng đã chậm, con trai bà đã bị bắt rồi, nợ thì phải trả, giết người thì đền mạng.”
Từ phu nhân lảo đảo, ngay tức khắc điện thoại của bà ta reo lên, nhạc chuông báo hiệu điềm xấu, bà ta vội vàng ấn nút trả lời, sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương: “Phu nhân, không ổn rồi, nhị thiếu gia bị bắt rồi, bọn họ nói nhị thiếu gia giết người!”
Mặt Từ phu nhân lập tức biến sắc, bà ta quay người đi về phía trước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm.
“Tô tiểu thư, đều là lỗi của tôi, do tôi mù quáng. Xin cô hãy giúp tôi cứu con trai tôi! Cô rất giỏi, tất cả mọi chuyện đều nói chính xác. Xin hãy cứu nó. Tôi không thể sống thiếu nó!”
Tô Cẩm hờ hững nhìn: “Anh ta giết người.”
Từ phu nhân: “Chỉ cần Tô tiểu thư đồng ý cứu nó, cô ra giá gì với tôi cũng được, Từ gia chúng tôi có rất nhiều tiền!”
Vẻ mặt Tô Cẩm vô cảm: “À, tôi quên nói Từ Thừa Phong cũng không phải người tốt đẹp gì, tuy rằng không giết người nhưng ông ta đã làm rất nhiều điều phi pháp cho công ty mình, trong đó có trốn thuế…”
“Con trai bà và chồng bà đều không thể thoát.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Cẩm vội kéo áo khoác lên: “Trời trở lạnh, Từ gia cũng nên phá sản rồi.”
Diêu Nguyệt: “...” Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi?
Tại sao những lời này như lời mấy tổng tài bá đạo hay nói vậy?
Diêu Nguyệt nhìn về phía Chu phu nhân, nhìn thấy bọn họ mỉm cười xin lỗi bà: “Tô phu nhân, xin lỗi vì đã làm phiền bà. Tôi có việc ở nhà nên tôi xin phép về trước.”
Chu phu nhân và những người khác vội vàng bỏ đi vì sợ liên quan đến Từ phu nhân.
Mặc dù bọn họ cũng cho rằng cô tiểu thư Tô gia này là người lắm chuyện và kỳ lạ, nhưng những gì cô nói đều không sai!
Mặc kệ là chuyện gì thì hiện tại bọn họ không thể có bất cứ quan hệ gì với Từ gia.
Bất kể có là thật hay không thì Từ nhị thiếu gia cũng đã bị bắt, chuyện này đã đủ chứng minh bọn họ không thể dính líu tới Từ gia được nữa.
Từ phu nhân ngồi đó khóc rất lâu, cuối cùng được tài xế của gia đình đưa về.