Edit: An Tĩnh


Lần đầu tiên Bùi Thức Nguyệt yêu đương nên không biết có phải bạn trai của người khác ai cũng dính người như Lương Vọng Thư không, bất kể làm gì anh đều sẽ gửi tin nhắn thoại nói cho cô biết một tiếng.

Vào lần thứ năm nhận được tin nhắn thoại của anh, Bùi Thức Nguyệt kìm lòng chẳng đặng hỏi anh: “Có phải anh định nói cho em biết hôm nay anh bước chân nào ra khỏi ký túc xá trước luôn không.”

Lương Vọng Thư khựng lại hai giây, cười hỏi: “Em muốn biết à?”

“Không muốn lắm.” Bùi Thức Nguyệt nói: “Anh cũng không cần báo cáo với em mọi việc như vậy đâu, khi nào bận rộn hoặc sau khi làm xong nói với em một tiếng là được rồi, em cũng không phải kiểu người dính anh mỗi phút mỗi giây như thế.”

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Giọng Lương Vọng Thư vô cùng phiền muộn nhưng nghe lại cực kỳ không thành thật: “Nhưng anh là người như thế, em sẽ không chê anh phiền chứ?”

Bùi Thức Nguyệt nghẹn họng, sau vài giây im lặng, cô cứng rắn nói: “Không đâu, không phiền.”

Lương Vọng Thư cười cười: “Được rồi, không đùa em nữa, chiều nay em có thời gian không? Ôn Ngọc đến Hòa Thành sớm hơn dự kiến, hẹn ăn cơm tối với anh, em muốn đến cùng không? Anh chưa nói với cô ấy chuyện của em.”

Trong lòng Bùi Thức Nguyệt cảm thấy hơi dao động: “Cậu ấy sẽ không đánh em một trận thật đâu nhỉ.”

“Không đâu.” Lương Vọng Thư im lặng vài giây mới nói tiếp: “Nếu động thủ thật thì anh sẽ ngăn cô ấy lại.”

“…”

Ôn Ngọc và Lương Vọng Thư hẹn gặp nhau lúc bảy giờ nhưng chưa đến bốn giờ Lương Vọng Thư đã làm xong công việc ở trường nên anh gọi điện thoại hỏi Bùi Thức Nguyệt có muốn ra gặp nhau trước không.

Có lẽ vì buổi gặp mặt tối nay nên Bùi Thức Nguyệt vẫn luôn căng thẳng vô cùng, hơn nữa ở nhà cũng không có việc gì cần làm, cô nói: “Để em đến trường tìm anh.”

“Được thôi, em chờ anh mấy phút, anh đến đón em.”

Bùi Thức Nguyệt cảm thấy anh có vẻ thích xẻ chuyện to thành những chuyện bé: “Không cần phiền phức thế đâu, em bắt xe đi luôn, anh chờ em ở cổng trường là được.”

“Anh muốn dính lấy em mà, em đừng thấy phiền.” Lương Vọng Thư nói chuyện đánh phủ đầu: “Anh đã gọi xe rồi, sắp đến nơi sẽ báo em.”

Bùi Thức Nguyệt cảm thấy vừa cạn lời vừa buồn cười, sau khi cúp máy, cô ở nhà chờ khoảng hơn 20 phút mới nhận được cuộc gọi từ anh lần nữa: “Anh tới chưa?”

“Ở dưới lầu rồi.” Nói đến đây, Lương Vọng Thư dừng lại giây lát: “Anh gặp dì.”

Bùi Thức Nguyệt sửng sốt hai giây mới nhận ra anh đang nhắc đến ai. Cô chưa kịp nói chuyện mình hẹn hò cho ba mẹ biết, cũng không ngờ lại bị bắt tại trận nhanh như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì họ cũng chẳng phải yêu sớm gì.

Cô hỏi: “Anh lên lầu cùng mẹ em à?”

“Ừ, đang ở trong thang máy.” Có lẽ vì có người lớn ở đây nên cách nói chuyện của Lương Vọng Thư cực kỳ ngoan ngoãn: “Lát nữa nói chuyện với em tiếp.”

Không đến mấy phút sau, Bùi Thức Nguyệt nghe tiếng mở cửa. Cô đứng bất động ở cạnh ghế sofa, nghe mẹ Bùi gọi Lương Vọng Thư vào nhà uống trà.

“Không cần đâu mẹ, bây giờ bọn con ra ngoài luôn.” Bùi Thức Nguyệt đã chuẩn bị đồ đạc xong, chỉ muốn nhanh chóng kéo Lương Vọng Thư rời đi.

Mẹ Bùi cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô đừng đi chơi về muộn quá.

Trong lúc từ nhà đi ra, Bùi Thức Nguyệt không nghe Lương Vọng Thư nói năng gì, bèn đưa tay đụng cánh tay anh một cái, cảm giác hình như anh lập tức căng cứng người lại, giọng cũng rất căng thẳng: “Sao vậy em?”

Cô không biết vẻ mặt anh thế nào nhưng có thể loáng thoáng đoán được anh đang nghĩ gì: “Anh yên tâm, mẹ em không đứng sau cửa nhìn lén chúng ta đâu.”

Bùi Thức Nguyệt đưa tay xuống chạm vào tay anh, không nhịn được cười: “Tay cũng đổ mồ hôi này, anh căng thẳng thế à.”

“Không có, nóng quá thôi.” Lương Vọng Thư không chịu thừa nhận, rồi anh rút tay lại bảo muốn lau mồ hôi nhưng mãi đến khi vào thang máy mới nắm tay cô lại lần nữa.

Mười ngón tay đan chặt.

Bùi Thức Nguyệt cười rõ hơn, tay Lương Vọng Thư dùng lực bóp tay cô, đơ đơ hỏi: “Em cười cái gì?”

“Cười anh là kẻ khổng lồ trong lời nói [1] đấy.” Bùi Thức Nguyệt dùng ngón cái bấm vào mu bàn tay anh một cái: “Chỉ là đi cùng thang máy với mẹ em một lần thôi mà, trước kia có thấy anh như thế đâu.”

[1] “语言的巨人,行动的矮子”: Người khổng lồ trong lời nói, người lùn trong hành động. Ý chỉ những người nói rất hay, rất mạnh nhưng khi hành động lại không đủ năng lực và can đảm.

“Thân phận bây giờ khác nhau mà.” Lương Vọng Thư nói: “Có lẽ mẹ em đã đoán được bây giờ chúng ta đang hẹn hò rồi.”

“Biết cũng không sao mà, chúng ta có phải yêu sớm gì đâu.”

Lương Vọng Thư đang định nói gì đó thì thang máy dừng lại ở tầng năm, có người đi vào. Anh giơ tay khoác lên vai Bùi Thức Nguyệt, ôm cô lùi về góc phía sau, không nói gì nữa.

Chờ đến khi ra khỏi tòa chung cư, anh mới chậm rãi cất giọng: “Ba mẹ em… Không có yêu cầu gì về chuyện em tìm bạn trai à?”

“Họ có yêu cầu gì được ạ?” Bùi Thức Nguyệt hiểu ra anh đang suy nghĩ chuyện gì: “Đừng bảo anh đang lo lắng sợ họ không hài lòng về anh nhé?”

Lương Vọng Thư không trả lời giống như đang ngầm thừa nhận.

Trái tim Bùi Thức Nguyệt mềm nhũn ra, cô nói: “Anh ưu tú như vậy mà, chắc chắn họ sẽ thích anh, nếu có điểm nào không hài lòng thì chắc cũng là…”

Cô nói đến đây thì dừng lại khiến lòng Lương Vọng Thư chợt căng thẳng, lát sau, anh lấy lại tinh thần bảo: “Ý kiến của họ không quan trọng, anh cũng không cần ý kiến của họ, em chỉ cần nhớ anh chỉ thích mình em là đủ rồi.”

Bùi Thức Nguyệt cười một tiếng: “Em biết rồi, không nói chuyện này nữa, chẳng phải bảo sẽ đến trường anh đi dạo chút sao?”

“Ừ.”

Đại học Hòa cách đây không quá xa, bắt xe đi đường cũng chỉ khoảng vài phút. Lương Vọng Thư là một hướng dẫn viên du lịch vô cùng xứng đáng với chức vụ nhưng phạm vi hoạt động của anh ở trường quá nhỏ.

Ký túc xá, nhà ăn, thư viện, phòng học, sân thể dục, ngoài ra còn có một văn phòng làm việc do nhà trường cung cấp riêng cho đội của anh.

Ngoại trừ những địa điểm này ra thì về cơ bản anh chưa từng đặt chân đến những nơi khác trong trường.

Bùi Thức Nguyệt không mất quá nhiều thời gian để đi dạo hết con đường hoạt động thường ngày của anh. Cuối cùng vì quá nóng nên cô quyết định ngồi hưởng gió điều hòa trong văn phòng làm việc của Lương Vọng Thư.

Lương Vọng Thư giới thiệu về một số sản phẩm thiết kế của họ, thấy Bùi Thức Nguyệt không nói lời nào, anh hỏi: “Có phải hơi chán không em?”

“Không có, em thấy chơi vui lắm.” Bùi Thức Nguyệt chạm vào tay anh: “Lương Vọng Thư, anh so với anh trong tưởng tượng của em đã trở nên giỏi giang hơn rồi.”

“Vậy à.” Lương Vọng Thư nhẹ nhàng cười khẽ. Đoạn, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh rất cao khiến trái tim Bùi Thức Nguyệt đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô lập tức cụp mắt xuống, muốn rút tay lại nhưng Lương Vọng Thư không thả lỏng tay mà trái lại như bị động tác của cô kéo về phía trước, cả người anh cũng nhích đến gần cô.

Bùi Thức Nguyệt hơi ngả người ra phía sau, lưng tựa lên mép bàn. Cô cảm giác hai má mình cũng nóng bừng lên nên có hơi luống cuống: “Lương Vọng Thư…”

Anh không trả lời mà gọi ngược lại tên cô: “Bùi Thức Nguyệt.”

“Gì ạ?” Bùi Thức Nguyệt cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, đầu gối đụng phải chân anh. Cô nín thở, không dám cử động.

“Anh có thể hôn em không?”

“…” Bùi Thức Nguyệt không biết nên nói cái gì, chỉ là cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng hổi.

Lương Vọng Thư cũng không nói gì thêm, chỉ giơ tay chạm lên tai cô. Nhịp đập trái tim Bùi Thức Nguyệt rối loạn, cô muốn đưa tay đẩy anh ra.

Dường như anh đã nhận ra mục đích của cô, để không cho Bùi Thức Nguyệt thời gian phản ứng, tay anh giữ mặt cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Bùi Thức Nguyệt nhắm mắt lại theo bản năng, căng thẳng đến mức cả môi cũng mím chặt lại theo. Lương Vọng Thư dịu dàng ghé đến hôn nhẹ vài cái, ngón tay cũng di chuyển đặt lên cánh môi cô vuốt ve từ từ.

Môi cô theo đó dần thả lỏng ra.

Lương Vọng Thư lại cúi đầu hôn một cái.

Bùi Thức Nguyệt một tay được anh nắm chặt, tay còn lại bám vào mép bàn. Cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn, miệng lưỡi quấn quýt, động tác không quá thành thạo.

Răng anh vô tình cắn trúng cánh môi cô.

Cô nghẹn ngào kêu lên một tiếng, Lương Vọng Thư lùi ra, sau đó anh lại cúi đầu hôn nhẹ lên vết đo đỏ kia. Nhận thấy tư thế của cô không quá thoải mái, anh bèn đưa tay ôm cô lên bàn.

Giày của Bùi Thức Nguyệt đụng vào cửa ngăn tủ phía sau, phát ra một tiếng “rầm”.

Nhịp tim cô đập rộn lên, tiếng thở dốc cũng trở nên mập mờ.

Lương Vọng Thư nhấn đầu gối cô xuống, chân Bùi Thức Nguyệt mềm nhũn ra theo động tác của anh, bên chân áp sát vào cơ thể anh, cô cảm giác cả eo và cổ đều được anh nâng lên.

Cả người như đang ngâm trong suối nước nóng, ấm dần lên từng chút một.

Lương Vọng Thư lại ghé đến khóe môi cô rồi từ từ hôn lên, đôi tay không biết để đâu của Bùi Thức Nguyệt bị anh kéo khoác ra sau vai mình.

Hai người đã gần càng thêm gần.

Lương Vọng Thư không quá thành thạo, mà Bùi Thức Nguyệt cũng vụng về hệt như vậy nhưng họ vẫn kề môi hôn rất lâu.

__

Lời tác giả:

Tiểu Lương: kisskiss

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play