Edit: An Tĩnh


Không biết có phải sự xuất hiện của Bùi Thức Tinh ảnh hưởng đến Lương Vọng Thư không mà anh trầm mặc một hồi mới cất tiếng lần nữa: “Em còn nhớ Ôn Ngọc không?”

Bùi Thức Nguyệt ngớ người, đáp: “Nhớ ạ.”

Trong một năm học ở trường trung học số 8, thời gian Bùi Thức Nguyệt và Ôn Ngọc chơi chung với nhau lâu nhất nên dĩ nhiên quan hệ cũng tốt nhất, chỉ là lúc ấy vụ tai nạn xe xảy ra quá đột ngột, đến khi cô tỉnh lại từ cơn ác mộng thì đã không có sức lực để quan tâm đến tất cả những chuyện khác nữa rồi.  

“Cô ấy vẫn luôn nhớ đến em.” Nói rồi Lương Vọng Thư thử thăm dò: “Hôm nay cô ấy nói với anh tháng sau nếu có thời gian rảnh sẽ đến Hòa Thành chơi, em có muốn gặp cô ấy không?”

So với việc gặp Ôn Ngọc thì điều càng khiến Bùi Thức Nguyệt kinh ngạc hơn đó là Lương Vọng Thư và Ôn Ngọc lại luôn giữ liên lạc với nhau, trong ấn tượng của cô, hình như hai người họ chưa nói chuyện với nhau được bao câu.

Lương Vọng Thư sợ cô thấy áp lực, lại bảo: “Nếu em không muốn gặp cũng không sao, anh chưa nói với cô ấy chuyện anh gặp lại em.”

“Không phải là không muốn gặp.” Bùi Thức Nguyệt cười cười, nói: “Em chỉ bất ngờ khi biết anh và Ôn Ngọc còn liên lạc với nhau thôi, cũng không biết lúc gặp em, cậu ấy có muốn đánh em không nữa.”

Dù sao ban đầu cô cũng rời đi quá đột ngột, một câu nhắn ngắn gọn cũng không để lại.  

“Có khả năng đấy.” Lương Vọng Thư nửa thật nửa giỡn nói: “Mỗi lần đi ăn cơm với anh, cô ấy đều nhắc đến em, còn bảo nếu có cơ hội gặp nhau, chắc chắn sẽ mắng em một trận xối xả.”

“…” Bùi Thức Nguyệt trầm mặc mấy giây mới hỏi: “Quan hệ của anh và Ôn Ngọc tốt như thế từ khi nào vậy?”

“Nhà ông bà ngoại cô ấy ở Hòa Thành.”

Bùi Thức Nguyệt gật đầu: “Hình như trước kia em có nghe cậu ấy nói qua.”

Lương Vọng Thư tránh nặng tìm nhẹ bảo: “Anh đi học ở bên này, thường xuyên qua lại nên giữ liên lạc.”

Cảm nhận được anh không muốn nói quá nhiều nên Bùi Thức Nguyệt không tiếp tục chủ đề này nữa, thuận miệng hỏi: “Vậy bây giờ Ôn Ngọc học ở đâu?”

“Ở đại học Bình.”

“Giỏi vậy à.” Bùi Thức Nguyệt vừa khen xong thì bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó: “Chẳng phải điểm chuẩn của đại học Bình cao hơn đại học Hòa sao? Em nhớ rõ điểm thi ở đợt thi mô phỏng lần hai và lần ba của anh có thể đậu vào đại học Bình, tại sao cuối cùng lại đến học ở đại học Hòa, hơn nữa hình như lúc ấy thành tích của Ôn Ngọc còn không tốt bằng anh cơ.”

Mặc dù hai cô không cùng khóa với Lương Vọng Thư nhưng họ đều là học sinh ban tự nhiên, thành thử điểm số vẫn có tính tham khảo.

“Tiếng Anh hơi thấp.” Lương Vọng Thư nói với giọng điệu tự nhiên: “Em cũng biết tình hình của anh lúc đó mà, bình thường mấy bài thi hay kiểm tra nhỏ đều không có vấn đề gì nhưng đến kỳ thi học kỳ thì rất dễ xảy ra sự cố bất ngờ.”

Đây quả thật là vấn đề thường gặp của Lương Vọng Thư, nhưng Bùi Thức Nguyệt nhớ rất rõ, lúc ấy sau khi thi xong, Lương Vọng Thư vội vàng về quê thăm bà ngoại đang bị bệnh nặng, vì thế chính cô đã đối chiếu câu trả lời qua điện thoại giúp anh mà.

Nếu cô nhớ không nhầm thì điểm thi sáu môn của Lương Vọng Thư, chưa tính điểm bài văn của môn ngữ văn cũng đã cao hơn điểm trúng tuyển năm trước của đại học Bình rồi.

Dường như biết cô đang nghĩ điều gì, Lương Vọng Thư lại giải thích: “Tiếng Anh đa phần đều là câu điền vào phiếu trả lời, có thể anh tô đáp án bị nhầm lẫn nên tổng điểm cuối cùng thấp hơn nhiều so với đáp án em đã đối chiếu cho anh lúc đó.”

Bùi Thức Nguyệt thở dài: “Vậy thì đáng tiếc thật.”

“Không có gì, qua cả rồi mà.” Đoạn, Lương Vọng Thư xem thời gian: “Không còn sớm nữa, để anh đưa em lên lầu, bọn anh cũng phải về bệnh viện rồi.”

“Không cần đâu, em chỉ cần đi vài bước thôi mà.”

Bùi Thức Nguyệt kiên quyết không để anh đưa mình lên nhưng Lương Vọng Thư vẫn đi cùng cô đến cửa thang máy và bấm tầng sẵn cho cô, thế mà cuối cùng tay anh vẫn giữ trên nút bấm bên ngoài không buông.

“Bùi Thức Nguyệt.”

“Vâng?” Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài thang máy.

“Anh đi nhé.” Giọng anh vô cùng dịu dàng.

Tim Bùi Thức Nguyệt đập rất nhanh, chỉ biết đáp lại anh: “… Vâng.”

Lương Vọng Thư cười khẽ một tiếng.

Bùi Thức Nguyệt nghe tiếng cửa thang máy từ từ đóng lại, cô nghiêng người dựa vào vách thang máy, đầu tựa lên bề mặt lạnh lẽo như băng, tâm trạng cô lúc này rất đỗi phức tạp.

Hình như cứ mỗi lần gặp Lương Vọng Thư và nói chuyện với anh nhiều hơn một câu thì bức tường cao ngất cô dựng nên trong lòng cũng sẽ lỏng lẻo đi một chút.

Bùi Thức Nguyệt về đến nhà với tâm trạng không mấy bình tĩnh, vừa ngồi xuống chưa đến vài phút, Lương Vọng Thư lại gọi điện thoại tới.

Cô nghe tiếng chuông, cứ cảm thấy điện thoại mình như chiếc hộp Pandora nhưng cô lại không kìm được mà vươn tay bắt máy: “Lương Vọng Thư?”

“Ừ, em về đến nhà chưa?”

“Rồi ạ.”

“Được, thế nghỉ ngơi sớm chút nhé.” Anh cười nhẹ một tiếng: “Chúc em ngủ ngon.”

Bùi Thức Nguyệt “vâng” một tiếng, chờ điện thoại ngắt kết nối, cô bỗng hơi tức giận gục đầu xuống bàn.

Đối với Lương Vọng Thư, cô luôn không đủ kiên định và mạnh mẽ, trước kia là sự kiên trì không nên có và hiện tại là sự thỏa hiệp không nên có.

Hình như cô vẫn đang đưa ra lựa chọn sai lầm.

Bùi Thức Nguyệt nghĩ ngợi lung tung suốt đêm nhưng khi nằm trên giường, cô lại không thao thức như dự đoán mà trái lại còn có một giấc mơ đẹp.

Khoảng thời gian sau đó, vì chuyện của Chu Ký nên Lương Vọng Thư bắt đầu ra vào căn hộ của nhà họ Bùi thường xuyên hơn, trước khi thỏa thuận tiền bồi thường xong xuôi, về cơ bản anh đều đi dạy thay Chu Ký.

Nhưng không phải ngày nào Bùi Thức Nguyệt cũng ở nhà, năm sau cô sẽ tham gia kỳ thi đại học nên trong kỳ nghỉ hè này, cô đang học bổ túc ở trường dành cho người khiếm thị. Mà hình như Lương Vọng Thư cũng có việc riêng phải làm, thành thử dù ở gần nhau như vậy nhưng thời gian hai người thật sự gặp nhau không hề nhiều.

Tuy thế, mỗi ngày Lương Vọng Thư đều sẽ gọi điện thoại cho Bùi Thức Nguyệt, trong khi cô lại không thích nghe máy, mà nói chính xác hơn là cô không thích nghe cuộc gọi của anh.

Vì khi nói chuyện qua điện thoại, cô không có thời gian suy nghĩ về lời nói của mình, cũng rất sợ anh sẽ nói điều gì đó mà cô không trả lời được. 

Vậy nên sau đó Bùi Thức Nguyệt đã dùng Wechat lại lần nữa, cô đã yêu cầu Lương Vọng Thư – người cực kỳ thích gọi điện thoại đổi sang gửi tin nhắn thoại cho cô, như thế thì dù nghe được lời gì cô không muốn nghe từ anh thì cô cũng có thể vờ như không nhìn thấy.

Nhưng Lương Vọng Thư vẫn luôn có chừng mực, ngoại trừ lời nói thích khiến người khác kinh ngạc lúc mới gặp lại nhau ra thì về sau anh hầu như không hề nói những điều khiến Bùi Thức Nguyệt không biết phải trả lời thế nào nữa.

Bùi Thức Nguyệt tự lừa dối bản thân như bị lá che mắt rằng có lẽ Lương Vọng Thư cũng sẽ cảm thấy họ làm bạn tốt hơn nhiều so với việc làm người yêu của nhau.

Trước khi tháng tám hoàn toàn kết thúc, công ty thâm hiểm độc ác mà Chu Ký làm thêm tự cảm thấy đuối lý, vì vậy họ đã đề nghị hòa giải riêng tư và bồi thường một khoản tiền hợp lý, cuối cùng chuyện kiện tụng này xem như đã chấm dứt.

Để bày tỏ sự biết ơn, Chu Ký đã mời cả gia đình nhà họ Bùi ăn một bữa, dĩ nhiên cũng mời cả Lương Vọng Thư đến.

Bùi Thức Nguyệt không muốn đi lắm nhưng Chu Ký bảo nếu cô không đến thì anh ấy không thể gọi Lương Vọng Thư đi được khiến cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không thể hỏi Lương Vọng Thư chuyện này được nên cô đành phải đồng ý.

Ai ngờ vào hôm họ đi ăn, Lương Vọng Thư lại không tham gia bữa ăn được vì phải đi gặp nhà đầu tư, trước khi kết thúc, anh mới chạy đến nhà hàng uống một ly trà.

Sau khi ăn xong, ba mẹ Bùi dẫn Bùi Thức Tinh đi trước, Chu Ký đi thanh toán, còn Bùi Thức Nguyệt và Lương Vọng Thư đứng ở ngoài nhà hàng chờ anh ấy.  

Bùi Thức Nguyệt ngửi được mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, nhớ đến chuyện anh đi gặp nhà đầu tư, cô bèn hỏi một câu: “Anh nói chuyện với nhà đầu tư thế nào rồi?”

“Xong hết rồi.”

“Chúc mừng nhé.” Bùi Thức Nguyệt cười cười: “Chu Ký bảo bây giờ anh đang tự làm game của riêng mình, giỏi thật đấy.”

“Làm tùy ý ấy mà.” Lương Vọng Thư nói: “Có cơ hội anh đưa em đi chơi thử.”

Cô hơi sửng sốt nhưng vẫn đáp lại: “Được.”

Lương Vọng Thư đột nhiên nghiêm túc bảo: “Anh nói thật, sẽ có cơ hội đó.” 

Bùi Thức Nguyệt hơi bối rối không biết đâu là thật đâu là giả, cũng không biết phải nói gì, vừa khéo lúc này chuông điện thoại của Lương Vọng Thư reo lên, anh bảo: “Anh nghe điện thoại.”

“Được.”

Ban đầu Lương Vọng Thư vẫn đứng bên cạnh Bùi Thức Nguyệt để nghe điện thoại, đa phần thời gian anh chỉ lắng nghe, rất ít khi lên tiếng, đến khi Chu Ký thanh toán xong đi ra, anh mới đi đến nơi yên tĩnh hơn phía bên kia để nói chuyện.

Chu Ký có lấy vài viên kẹo làm sạch miệng trong nhà hàng, hỏi cô: “Muốn ăn kẹo không, vị bạc hà, anh lấy mấy viên này.”

Bùi Thức Nguyệt lắc đầu: “Không cần ạ, cảm ơn.”

Chu Ký bóc vỏ ăn một viên kẹo, đứng với Bùi Thức Nguyệt một hồi, anh ấy chợt cất giọng: “Hình như anh chưa từng hỏi em nhỉ, em với Vọng Thư là bạn cấp ba à?” 

“Không phải, em nhỏ hơn anh ấy một khóa.”

“Nhưng anh nhớ hình như Vọng Thư học cấp ba ở Bình Thành mà nhỉ? Sao bây giờ hai người đều đến Hòa Thành vậy?”

“Năm lớp 11 em mới chuyển đến trường trung học số 8, nhưng sau đó xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn nên chưa học xong lớp 11, ba mẹ em đã đưa em về Hòa Thành rồi.” Nói đến đây, Bùi Thức Nguyệt dừng giây lát mới tiếp lời: “Nhưng em cũng không ngờ Lương Vọng Thư lại đến Hòa Thành, em tưởng anh ấy có thể đậu vào đại học Bình.”

“Việc này anh cũng không ngờ đấy, với điểm thi của cậu ta hồi ấy thì vào trường của bọn anh đúng là hơi lãng phí thật.” Chu Ký cắn nát viên kẹo.

“Cạch” một tiếng.

Đầu Bùi Thức Nguyệt cũng kêu “bùm bụp” một tiếng theo, cô bất thình lình bắt lấy cánh tay Chu Ký: “Anh nói lãng phí là sao?”

“Em không biết à? Điểm thi đại học của cậu ta cao hơn điểm trúng tuyển của trường bọn anh gần 17 điểm đấy, nếu đăng ký vào đại học Bình thì có vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì.” Chu Ký nói: “Nhưng ngành máy tính được xem là con át chủ bài của trường bọn anh, cậu ta lại trúng tuyển với điểm số cao nên bình thường nhà trường luôn ủng hộ mạnh mẽ các cuộc thi hoặc các dự án mà cậu ta tham gia phát triển. Nếu ở trường đại học khác thì có lẽ áp lực cạnh tranh khá lớn, nhưng ở trường bọn anh, ít nhất thì cậu ta có thể tập trung phát triển dự án mình muốn làm, cũng tốt phết đấy chứ.”

Chu Ký vẫn đang nói gì đó nhưng Bùi Thức Nguyệt đã không còn tâm tư lắng nghe nữa. Cô nhớ lại lần trước, khi anh bình tĩnh và thản nhiên nói với cô rằng mọi chuyện đều đã qua rồi.

Qua cái gì chứ.

Anh vốn dĩ không hề bước ra khỏi nó.

Có lẽ vì chú ý đến cử chỉ của Bùi Thức Nguyệt nên Lương Vọng Thư nhanh chóng đi đến, ra hiệu ánh mắt với Chu Ký như đang hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Không có gì, chỉ trò chuyện đôi câu thôi.” Chu Ký khẽ giọng bảo: “Tớ về trước nhé, hai ngày nữa khai giảng rồi mà tớ chưa làm xong luận văn nữa đây.”

Lương Vọng Thư gật đầu, sau đó Chu Ký lên tiếng chào hỏi Bùi Thức Nguyệt rồi mới xoay người rời đi.

Lương Vọng Thư cũng đã nói chuyện điện thoại gần xong, anh tắt micro, chỉ nghe mà không nói. Lúc này, anh nhẹ giọng hỏi Bùi Thức Nguyệt: “Sao vậy em, trông sắc mặt xấu thế?”

Bùi Thức Nguyệt không thấy được mặt anh, chỉ có thể phán đoán tâm trạng hiện giờ của anh qua nhịp thở, qua giọng nói, đó là sự nghi ngờ, là sự quan tâm.

Cô hồi tưởng lại những lời nói dối trôi chảy của anh, không thể tự lừa mình dối người nói với bản thân rằng làm bạn tốt hơn làm người yêu được nữa.

Đây là chuyện không cách nào sánh bằng được.

“Lương Vọng Thư.” Bùi Thức Nguyệt cố gắng kìm nén hô hấp, cô biết rõ bản thân không phải đang tự mình đa tình: “Anh chọn đại học Hòa vì em sao?”

“Không —” Lương Vọng Thư muốn phủ nhận theo bản năng nhưng anh đột nhiên nhận ra điều gì đó. Anh mím môi, không thể nói tâm trạng hiện tại phần nhiều là nhẹ nhõm hay là căng thẳng.

Một câu “đúng vậy” còn khó nói hơn cả câu “Anh thích em”.

__

Lời tác giả:

Tiểu Lương: Muốn chết :D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play