“Được rồi, được rồi, đế dì làm!” Lý Mai xoay người đi vào sau bếp, ném lại cho Tô Vãn Vãn ánh mắt, giống như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tên côn đồ đường Thủy Nguyệt lại vào bệnh viện.
Nhưng họ không phục.
“Anh… Anh Khôn, tại sao tên Triệu Lập Bằng đó lại mạnh như vậy? Nắm đấm nặng như búa, em đoán chừng ba tháng sau chắc cũng không xuống giường được quá, ôi chao …”
Một tên côn đồ tóc xanh đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đang kiểm tra cho hắn.
Đều là người quen cũ, bác sĩ và y tá sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
“Không ngờ thằng nhóc đó lại mạnh đến vậy!”
Khuôn mặt Mã Khôn sưng lên thành đầu heo, bên trong đôi mắt gà chọi lấp đầy lửa giận, “Tao đoán hắn từng tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, có lẽ hắn từng luyện Kim Chung Tráo!”
“Kim Chung Tráo?” Vài tên côn đồ biến sắc.
“Mày không thấy chúng ta dùng gậy đánh hắn, hắn cũng không phản ứng gì sao? Không phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam thì là cái gì!”
Mã Khôn nghiến răng nói: “Không, tao phải gọi điện thoại cho anh Kiêu, chuyện này không thế cứ đế như vậy được.”
Nói xong, hắn lập tức gọi điện thoại cho lão đại.
Bạch Kiêu của đường Thủy Nguyệt.
“Đồ vô dụng! Mẹ nó một đám vô dụng!”
Sau khi Bạch Kiêu nghe xong, hắn mắng: “Một tên sinh viên thôi mà chơi không lại, ông đây nuôi tụi mày vô ích!”
“Anh Kiêu, thật sự không trách…. tụi em được.”
Mã Khôn cảm thấy rất bực bội, “Thằng nhóc kia đã từng luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, em quất hắn một gậy mà nó chẳng phản ứng gì.”
“Thằng nhóc đó bây giờ đang ở đâu? Tao phái A Báo, A Lang qua.” Bạch Kiêu trầm giọng nói.
“Anh Báo, anh Lang?”
Mã Khôn giật mình, ấp úng nói: “Anh… Anh Kiêu, không cần phải tàn nhẫn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên…”
“Lảm nhảm cái gì, rên lên đi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm của Bạch Kiêu cùng với tiếng kêu đau đớn của một người phụ nữ.
“Vâng, vâng, vâng …”
Mã Khôn lấy điện thoại ra, “Hắn đang ăn ở quán thịt nướng của Lý Mai, có lẽ vẫn chưa đi.”
Bạch Kiêu trực tiếp cúp máy.
“Anh Kiêu, đối phó với một tên sinh viên thôi mà cần A Báo, A Lang sao?”
“Họ đều là kim bài của băng đảng chúng ta.”
Trong phòng khách sạn, ánh đèn lờ mờ, giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu giường.
“Cô thì biết cái gì?”
Bạch Kiêu, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên giường, dang rộng hai chân, khịt mũi lạnh lùng:
“Đường Thủy Nguyệt là một khối thịt lớn, ở Thanh châu có bao nhiêu băng đảng đang nhìn chằm chằm vào nó, cô cho rằng thằng nhóc đó
thật sự chỉ là một sinh viên thôi sao?”
“Những người nghĩ chỉ được thế thì cả đời này cũng không lên làm lão đại được!”
Người phụ nữ sửng sốt, rồi đột nhiên mỉm cười: “vẫn là anh Kiêu anh minh~”
Quán thịt nướng Lý Mai.
Tô Vãn Vãn không nhịn được hỏi: “Sao anh có thể ăn được nhiều vậy?”
Ninh Thiên vừa đưa đĩa hủ tiếu xào bò vào miệng, vừa nhai vừa đáp: “Quản tôi làm gì, không phải tôi không trả tiền.”
Tô Vãn Vãn:”… Tôi không có ý đó, nếu anh cứ ăn như vậy thì dạ dày anh sẽ bị vỡ mất.”
Ninh Thiên lại lấy thêm một nắm xiên bò, “Cô đã từng nghe tới Đại Vị Vương chưa?”
Tô Vãn Vãn gật đầu.
Ninh Thiên: “Không liên quan gì đến tôi.”
Tô Vãn Vãn xị mặt.
Các đĩa được xếp chồng lên nhau ngày càng cao, sau khi ăn khoảng hơn một nghìn tệ, cuối cùng Ninh Thiên cũng dừng lại.
Nếu anh tiếp tục ăn thì chắc sẽ bị xem là quái vật mất.
Ngay lúc anh chuấn bị quét mã thanh toán, Lý Mai vội vàng ngăn anh lại, “Chàng trai trẻ, hai ngày qua cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, bữa ăn này dì mời.”
“Không cần.”
Ninh Thiên biết trong lòng Lý Mai nghĩ gì, chẳng qua là đang nhờ anh che chở cho họ mà thôi.
Anh là một người cực kỳ ghét phiền phức, nếu không phải tay nghề của Lý Mai tốt thì anh sẽ không bao giờ ghé quán này nữa.
Sau khi trả tiền, anh rời đi.
Khuôn mặt hai mẹ con đều có một chút mất mát.
Trên đường đi, Ninh Thiên suy nghĩ đến một vấn đề.
Nếu anh cứ tiếp tục ăn như thế này thì hai mươi nghìn tệ chi phí sinh hoạt mà mẹ anh đưa sẽ sớm biến mất.
Anh có thế lấy tiền ở đâu đây?
Biến đá thành vàng và làm cho một núi vàng xuất hiện.
Hay là luyện chế pháp khí, bán ra với giá cao.
Hoặc tìm một số người siêu giàu đang hấp hối và giúp họ kéo dài mạng sống.
Những thứ này dường như sẽ phải tiêu hao linh khí…
Ninh Thiên thở dài, đột nhiên rẽ ngoặt, đi vào một con hẻm tối thui.
“Người đâu?”
“Bên trái, đuối theo!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác màu đen theo sát phía sau.
Đi vào trong hẻm, giọng nói của Ninh Thiên lập tức truyền đến: “Tìm tôi à?”
“Thế mà bị phát hiện!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác đen nghe xong, họ ngạc nhiên nhìn nhau.
“Triệu Lập Bằng đúng không? Thế mà lại có thế phát hiện tụi tao đang theo dõi, quả nhiên là người luyện võ.”
Ninh Thiên đút hai tay vào túi quần, “Có chuyện thì cứ nói, ai phái mấy người tới?”
“Tên nhóc con, câu này là tụi tao nên hỏi mày mới đúng!”
Một người đàn ông mặc áo khoác bên trái nhấc mũ trùm đầu lên, đế lộ khuôn mặt đầy sẹo.
Nếu có thành viên của bang phái nào ở đó thì nhất định sẽ nhận ra hắn.
Trần Tử Báo!
Thuộc hạ của anh Kiêu, một trong kim bài của băng đảng!
“Tứ Hải Bang, Thanh Long Hội, Hổ Môn, nói! Mày thuộc bên nào?”
Trần Tử Báo lấy một con dao găm từ trong ngực ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh.
Ninh Thiên thở dài, sau đó nói rất nghiêm túc: “Tôi đến từ Thuần Dương Vô Cực Cung.”
“Thuần Dương Vô Cực Cung… Mẹ nó mày nói tiếu thuyết huyền huyễn với tao à!”
“Có tin ông đây sẽ giết mày ngay luôn không?” Trân Tử Báo cầm dao, giận dữ quát lên.
“Báo, không cần nhiều lời với hắn, bắt về đánh một trận xem hắn còn cứng miệng như vậy không.”
Anh trai của Trần Tử Báo là Trần Tử Lang cũng là một người tàn nhẫn, dáng người rất vạm vỡ.
Trong lúc nói chuyện, Trần Tử Lang hơi hạ eo xuống, giống như một mũi tên sắc bén bắn ra.
Vút…
Ninh Thiên trong nháy mắt có thể nhìn ra được thể lực của người đàn ông mặc áo khoác này mạnh hơn gấp mười lần so với côn đồ bình thường.
Nhưng vẫn còn kém xa với cấp thấp nhất của Luyện Khí Kỳ.
Đáp trả là một cú đá ở góc chính diện!
Trần Tử Lang không ngờ tốc độ của Ninh Thiên lại nhanh như vậy, hắn bị anh đá vào ngực, vài cái xương bị gãy lập tức, phun một ngụm máu.