“Cậu... Cậu muốn gì! Tôi là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu! Cậu, cậu, cậu... Cậu không thể đụng vào tôi!” Hai chân Lương Vĩnh Chí như nhữn ra,
nói năng không lưu loát.
Ông không ngờ rằng một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi, chưa đủ lông đủ cánh lại thật sự là một võ giả nội kình.
Trong nội bộ Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ, không có nhiều võ giả nội kình.
“Anh bạn trẻ, đừng!”
Ôn Nguyệt vội vàng chạy tới cầu xin: “Nếu cậu ra tay với chủ tịch Lương thì chẳng khác nào bắt đầu chiến tranh với toàn bộ Hiệp hội Cổ Võ, đến lúc đó sẽ có vô vàng phiền phức!”
Ninh Thiên đánh gục một đám người, mặt không đỏ, tim không đập: “Mấy người không thật sự cho rằng tôi để cái tổ chức ngu xuẩn này vào mắt chứ?”
“Nói thật, tôi chọn đến đây vì sợ phiên phức, nhưng không ngờ các người lại ngu dốt như vậy.”
Lương Vĩnh Chí nghe vậy, cơ bắp ở khóe miệng co giật.
Bà nội nó, rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì?
Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới nội kình, còn xem thường Hiệp hội Cổ Võ!
Chẳng lẽ là đến từ 'Ngũ đại gia tộc”?
“Bốp, bốp, bốp...”
Lúc này, Ninh Thiên nhẹ nhàng dùng tay tát vào mặt Lương Vĩnh Chí rồi nói: “Ông nhớ cho kỹ, tôi không hề sợ ông, nếu ông dám quấy rầy ông đây một lần nữa, ông đây sẽ tiêu diệt hết mấy người! Đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu... Đã hiểu rõ.”
Lương Vĩnh Chí sao lại dám không cúi đầu.
Mặc dù là phó chủ tịch, nhưng ông chỉ có thực lực ngoại kình, võ giả nội kình có thể dùng một ngón tay bóp chết ông.
“Rất tốt” Bốp!
Ninh Thiên cuối cùng lại tát vào mặt Lương Vĩnh Chí một cái, lúc này mới thỏa mãn quay người rời đi.
Chỉ để lại mấy người với khuôn mặt hoang mang.
Đặc biệt là Ôn Thanh Lam, sững sờ nhìn bóng lưng Ninh Thiên, cảm giác như đang nằm mơ... Ngay sau khi anh rời đi, một nhóm người vội vã chạy về.
Nhìn thấy đống lộn xộn trên mặt đất trong phòng tiếp khách, đội trưởng đội chống bạo động “Vương Kỳ” suýt nữa tức điên lên.
“Chó dại từ đâu tới mà dám giương oai ở trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu!”
“Chủ tịch, chỉ cần ngài nói một câu, tôi sẽ đi bắt hắn ngay bây giờ!”
Vương Kỳ nghiến răng quát lên.
Trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ trang nghiêm bị đập tan như thế này, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ làm sao còn có thể có chỗ đứng ở Giang Nam nữa?
“Không!”
Lương Vĩnh Chí sợ hãi, trong tay cầm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị:
“Thực lực của tên đó nói không chừng còn mạnh hơn cậu, cậu có thể không phải là đối thủ của cậu ta.”
“Gái gì?”
'Vương Kỳ sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa: “Chủ tịch, ông không nói đùa chứ? Một sinh viên đại học lại có tu vi nội kinh?”
Anh ta tự hỏi liệu đầu chủ tịch có phải bị hỏng rồi hay không.
“Tôi vừa mới phái người đi điều tra.” Lương Vĩnh Chí nói từng chữ một: “Sau khi thằng nhóc đó đại náo trong Hiệp hội Cổ Võ, cậu ta không bỏ trốn vì sợ tội mà quay trở lại trường học.”
“Điều này cho thấy cậu ta không sợ Hiệp hội Cổ Võ chút nào, phía sau hẳn là có thế lực lớn làm chỗ dựa, vì vậy cậu ta mới hành động không kiêng nể gì như thế.”
Vương Kỳ cau mày: “Vậy tôi nên làm gì? Chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Đương nhiên là không thể!”
Lương Vĩnh Chí lắc đầu: “Nhưng cậu không thể tấn công hấp tấp, thăng nhóc này có tính tình nóng nảy, nếu tức giận sẽ đại khai sát giới, chúng ta liền xong đời.”
Vương Kỳ không nói nên lời.
Anh ta đã làm đội trưởng đội chống bạo động được bảy năm, đã bắt được hàng trăm tên tội phạm hung ác, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp phải một tên
khó giải quyết, khiến Hiệp hội Cổ Võ phải dè chừng như vậy.
Lương Vĩnh Chí lại nói: “Chúng ta hãy đợi chủ tịch từ cuộc họp ở Tân Hải trở về, tôi cũng muốn xem nhân vật lớn đứng sau tên nhóc này là ai...”
“Chủ tịch!” Vương Kỳ nghe thấy hai chữ này, tinh thần của anh ta phấn chấn trở lại.
Trong Hiệp hội Cổ Võ có một quy định là chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ thành phố phải có tu vi tông sư!
Chỉ có tông sư mới có thể toạ trấn một thành phố, ổn định lòng dân. Chủ tịch Trịnh của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ là một tông sư chính hiệu, hoàn toàn khác với một người leo lên bằng các mối quan hệ như Lương Vĩnh Chí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT