“Tốc độ thật khủng khiếp...” Đồ Đào hiển nhiên không để tâm đến câu đe doạ này, nhưng hắn lại kinh ngạc vì Ninh Thiên còn trẻ mà khinh công đã có thể luyện đến trình độ này, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy hơi hoảng sợ.

Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành thì cũng không thể giải thích được với gia chủ.

Lúc này, Hứa Thư Nhan và Khương Đường năm tay nhau đi mua sắm về. Đồ Đào nhìn qua cửa sổ kính sát đất trong phòng khách, đột nhiên cười nhếch miệng: “Họ là bạn gái của cậu đúng không? Chàng trai, diễm phúc không kém mà,

nếu tối nay cậu không đi cùng tôi, tôi sẽ giết họ!”

“Cậu có võ công nhưng họ thì không, cậu cũng chẳng thể bảo vệ họ từng giây từng phút được, ha ha.”

Ninh Thiên cầm chén trà, im lặng thở dài. Anh ghét nhất là bị người khác đe dọa.

Nửa phút sau.

“Anh Đại Lực, sao hôm nay anh về sớm vậy!”

Khương Đường mở cửa nhà, thay dép lê, phát hiện Ninh Thiên không ở phòng khách mà đang dùng xẻng xúc đất trong sân.

“Anh Đại Lực, anh chôn cái gì thế?” Khương Đường tò mò chạy qua hỏi.

“Không có gì, trồng một ít rau thôi” Ninh Thiên phủ đất thật chặt, còn giãm lên mấy cái.

“Ai cho phép anh trồng rau?” Giọng nói của Hứa Thư Nhan truyền đến. Hôm nay cô ăn mặc rất tinh xảo, một chiếc váy ngắn với phần cổ thẳng, để lộ xương quai xanh gợi cảm và tinh tế, một đôi bông tai hình lá bạch quả giúp tăng thêm vẻ quyến rũ.

Bên dưới mặc quần short denim, không biết trên đường thu hút bao nhiêu đàn ông quay đầu lại nhìn.

“Anh đang nhìn cái gì?”

Hứa Thư Nhan phát hiện Ninh Thiên đang nhìn chằm chằm mình, ngạo nghễ ngẩng đầu hỏi.

Hóa ra tên này thích nhìn chân của mình...

Vậy thì dễ rồi.

“Hôm nay cô rất đẹp.” Ninh Thiên nghiêm túc nói.

“Hừ, còn cần anh nói sao?”

Hứa Thư Nhan xoay người hất tóc rồi quay trở lại phòng khách.

Lúc đi, cô hơi kiễng chân một chút để đôi chân trông dài hơn, mặc dù cô đã cao một mét bảy rồi.

“Anh Đại Lực, Thư Nhan mua rất nhiều trái cây, cùng nhau ăn đi” Khương Đường cười vui vẻ.

“Được rồi, hai cô ăn trước đi.” Ninh Thiên nói. “Được, mau tới nha!” Sau khi Khương Đường đi, cuối cùng Ninh Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Hứa Thư Nhan phát hiện anh đã chôn người trong sân, e rằng cô sẽ bị doạ đến mức lập tức lên cơn đau tim mất.

Thứ duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình này là Hắc Long đang năm im lặng trong chuồng chó.

“Suyt..."

Ninh Thiên làm động tác im lặng với nó, sau đó đặt xẻng trở lại kho, vào trong ăn trái cây và xem TV với hai cô gái.

Hứa Thư Nhan khá khó hiểu, sao hôm nay tên này lại thành thật như vậy?

Đến sau nửa đêm, Ninh Thiên muốn chuyển người đi nhưng nghĩ lại, người đã bị chôn sâu hơn mười mét, chắc hẳn sẽ không bị bại lộ, đúng không?

Vì vậy, ngày hôm sau, anh đến chợ nông sản mua vài hạt giống rau xanh rồi gieo ở góc sân.

Chỉ cần anh không nói, Hứa Thư Nhan và Khương Đường vĩnh viễn sẽ không biết.

Vào ngày đại hội thể dục thể thao.

Sân vận động Đại học Thanh Châu đầy năng và đông đúc người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play