“Thằng nhóc này ăn đã lâu lắm rồi, sao lại không bị gì vậy chứ?”
“Có phải sai ở đâu rồi không?”
Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai có hơn chục khách hàng đang ngồi rải rác.
Hai người họ là đàn em của Bạch Kiêu, được lệnh theo dõi Ninh Thiên.
Khi nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, hai người mừng như điên, nhưng chờ một lúc lâu, Ninh Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ.
Một lúc sau, Ninh Thiên mới biết được từ Lý Mai rằng vẫn còn một sổ quỷ thủ thanh lớn ở sau bếp.
Anh đề nghị xem thử, sau đó rời khỏi chỗ ngồi rồi đi vào sau bếp.
Hai tên côn đồ đến kiếm tra tình hình.
“Chẳng lẽ là Lý Mai xào nấm quá kỹ sao?”
Một tên côn đồ cầm đũa lên, nghịch nửa đĩa thịt xào nấm còn lại: “Tao nghe nói loại nấm này nếu xào kỹ thì độc tính cũng biến mất.”
“Có thể!”
Người còn lại còn chưa ăn tối nên gắp một
miếng nấm rồi dùng đũa đưa vào miệng: “Tao sẽ nếm thử… Ôi! Rất ngon, rất tươi!”
Tên côn đ’ô vừa rồi còn đang khen ngợi mùi vị của quỷ thủ thanh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy rất nhiều người nắm tay mình, nhảy múa xung quanh hắn, sau đó hắn ngã ầm xuống đất.
Sau bếp.
Ninh Thiên tìm được những cây nắm quỷ thủ thanh còn lại, bất ngờ phát hiện bên trong thực sự có một chút linh khí.
Mặc dù hàm lượng mỏng manh đáng thương, nhưng cũng đủ để khiến anh vui mừng.
Ngay khi anh nhét ba cây quỷ thủ thanh vào túi nilon, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, liền chạy ra ngoài cùng Lý Mai xem thử, phát hiện một tên côn đồ đầu đinh đang nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật, màu da hơi xanh.
Ngoài ra còn có một tên côn đồ đeo khuyên tai, cúi xuống bên cạnh hắn, trông vô cùng lo lắng.
Ninh Thiên lập tức nhận ra đây chính là hai
người đã nhìn trộm anh lúc anh ăn lúc nãy.
“Chuyện gì vậy chứ!”
Lý Mai sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Có người gọi cấp cứu nói: “Người thanh niên này hình như vừa mới ăn vài miếng nấm rồi bị như vậy, bà chủ, nấm của bà không có độc đấy chứ?”
“Không thể nào!”
Lý Mai chỉ vào Ninh Thiên nói: “Vừa rồi cậu ấy ăn nửa đĩa có sao đâu, sao có thể có độc được?”
“Mẹ nó!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Mai mắng: “Là do bà hạ độc! Nấm trong đĩa thịt xào nấm này không phải là nấm bình thường, chúng là nấm độc từ Lĩnh Nam!”
Trong quán ăn xôn xao.
Hơn mười cặp mắt kinh hãi nhìn Lý Mai.
“Nói hươu nói vượn!”
Ninh Thiên cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự là nấm độc thì tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao?”
Nói xong, anh cầm đĩa lên, đố số nấm còn lại vào miệng rồi nhai thật mạnh.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, thấy anh không
thấy có gì bất thường, Lý Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này…”
Tên côn đồ đeo khuyên tai không nói nên lời, mặt đỏ bừng.
“Nói tiếp, tôi còn muốn hỏi hai người, từ lúc tôi vào quán ăn, hai người cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn ăn thức ăn của tôi, rốt cuộc hai người muốn làm gì?”
Ninh Thiên nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có phải Bạch Kiêu sai hai người tới không?!”
“Không, không, không, không! Không phải anh Kiêu, tôi cũng không biết anh đang nói tới ai!”
Tên côn đồ đeo khuyên tai sợ hãi đến mức vội vàng lùi lại.
“Quả nhiên là Bạch Kiêu, cái tên không biết sống chết này…”
Ánh mắt Ninh Thiên lộ ra sát khí.
Vốn dĩ anh còn nghĩ sáng mai đi chợ rau tìm người bán rau đế điều tra, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
“Lôi Tử! Anh em của tao, mày chết thật thảm!”
Lúc này, tên côn đồ đeo khuyên tai quỳ xuống cái đùng, nằm trên đồng phạm bị đầu độc, bắt đầu khóc.
“Lăn đi, hắn còn chưa chết đâu.”
Ninh Thiên đá hắn ra, sau đó ấn tay lên ngực tên côn đồ bị trúng độc, bắt đầu đưa chân khí vào.
Chỉ chốc lát sau, tên côn đồ trúng độc bắt đầu nôn mửa, nôn hết nấm độc vừa ăn ra, triệu chứng lập tức liền giảm bớt không ít.
“Ăn xong không chết, chỉ bị nôn mửa, thần chí không rõ, chắc hẳn bị dị ứng.”
Bác sĩ từ khoa cấp cứu đến và đưa ra chẩn đoán sơ bộ.
Lý Mai thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện người ăn ở cửa hàng bị ngộ độc thực phấm bị truyền ra ngoài thì sau này bà sẽ không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.
Đến khi bà tỉnh táo lại, Ninh Thiên đã rời đi.
Trong một con hẻm nhỏ ở phố ẩm thực Thuỷ Nguyệt.
Tên côn đồ nhỏ đeo khuyên tai bị đánh mặt mũi bầm dập, quỳ xuống trước mặt Ninh Thiên cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, đại ca đừng đánh nữa, tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
“Là anh Kiêu, chính là anh Kiêu phái tôi tới, quỷ thủ thanh cũng là anh ấy kêu người bán rau bán cho Lý Mai, tha cho tôi, huhu…”
Trong mắt Ninh Thiên lóe lên sát khí!
Anh làm việc rất nguyên tắc, không có lần thứ ba.
Bạch Kiêu sẽ phải trả giá cho hành động của mình.
Đã quá một giờ sáng.
Câu lạc bộ Kim Cương.
Bạch Kiêu và các anh em đang vui vẻ trong phòng riêng.
“Anh Kiêu, Lôi Tử nói hắn tận mắt nhìn thấy Ninh Thiên ăn quỷ thủ thanh, phỏng chừng lúc này hắn đã gặp Diêm Vương, ha ha!”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải vừa cầm ly rượu vừa cười nói.
“Thằng nhóc nhãi ranh kia còn chưa mọc đủ lông đủ tóc mà muốn đấu với tôi!”
Bạch Kiêu cầm đao vàng ngồi trên ghế sofa, chìm trong khói thuốc.
Tình nhân Vương Ngân Hoa rúc vào vòng tay hắn, cười quyến rũ: “Anh Kiêu, Lý Mai bị kéo vào chuyện này, anh định làm gì với cửa hàng thịt nướng đó?”
“Tuyển thêm một người nữa tới kinh doanh, đường Thủy Nguyệt có lượng khách lớn, không lo không có ai đến.”
Bạch Kiêu nói xong, búng thẳng tro thuốc lên đùi tròn trịa của Vương Ngân Hoa: “Nhân tiện, tôi nghe nói Lý Mai có một cô con gái tên là Tô Vãn Vãn, tôi đã xem ảnh rồi, dáng dấp khá tốt, ai trong mấy người có thể đưa cô ta đến cho tôi.”
“Anh Kiêu, em sẽ đi, em giỏi nhất loại chuyện này!”
Dương Khải vội vàng đặt ly rượu đã uống một nửa xuống, hưng phấn nói: “Lý Mai, chồng bà ta tên là Tô Hải Siêu, ông ta còn nợ công ty chúng ta mấy trăm nghìn, tên cờ bạc thối nát kia, đừng nói bán con gái, cho dù bán vợ, ông ta cũng không thèm nhíu mày.”
“Ha ha ha ha.” Trong phòng riêng vang lên trận cười to.
“Được rồi, Dương Khải, nếu bây giờ ông ta đưa con gái tới đây thì tôi xoá mấy trăm nghìn tiền lãi cho ông ta.” Bạch Kiêu cười xấu xa.
“Được, anh Kiêu!” Dương Khải kê đàn em gọi điện thoại cho Tô Hải Siêu.
Lúc đầu, người đàn ông bên kia còn không đồng ý, nhưng khi Dương Khải giật điện thoại, uy hiếp ông ta vài câu, ông ta chỉ có thể nghe theo.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mập mạp với quầng thâm mắt đến Câu lạc bộ Kim Cương nổi tiếng với một nữ sinh viên đại học thuần khiết và đáng yêu.
Tô Vãn Vãn cao một mét sáu tám, mặt trái xoan trắng trẻo tinh tế, làn da mịn màng và thanh tú, đôi môi anh đào không tô son nhưng hồng hào ướt át, đôi chân thon đẹp, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng ở sảnh trước của Câu lạc bộ Kim Cương.
“Cha, hay là… Cha tìm người khác giúp đi.”
Tô Vãn Vãn cảm nhận được nguy hiếm.
Nếu không phải vì cuộc gọi đột ngột từ cha mình, nói rằng có người bạn uống say cần giúp thì làm sao cô có thế đến một nơi như Câu lạc bộ Kim cươnq nàv?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT