“Tiểu Thiên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Kiều Tĩnh đưa ánh mắt khó hiểu.
“Dì Kiều, chú Hứa, chén canh này thật sự có độc, tin cháu đi.” vẻ mặt Ninh Thiên kiên quyết.
Kiều Tĩnh và Hứa cảnh Sơn liếc nhìn nhau, cảm thấy vừa ngại vừa nghi ngờ.
“Thưa anh, xin anh yên tâm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ bước lên phía trước trấn an: “Nguyên liệu của món canh này là nấm kiến thủ thanh, có nguồn gốc từ Lĩnh Nam, nó có độc tính nhất định, nhưng sau khi được đầu bếp của chúng tôi xử lý chuyên nghiệp, độc tố của nấm đã được loại bỏ hoàn toàn, anh có thể yên tâm nếm thử.”
“Tiểu Thiên, cháu nghe rồi đấy, không sao đâu.” Kiều Tĩnh cười an ủi.
“Đúng là tên nhà què chưa trải sự đời, cá nóc cũng có độc nhưng không phải người ta vẫn ăn đấy thôi…” Hứa Thư Nhan tức giận lấm bấm, lấy thêm một chén canh nữa.
Nhưng cô không ngờ lại bị Ninh Thiên giật lấy.
“Anh… Anh trả lại cho tôi!” Hứa Thư Nhan tức giận quát lên.
Ninh Thiên phớt lờ cô, đưa canh cho nhân
viên phục vụ: “Cô nói không có độc? Vậy cô uống chén canh này đi.”
“Chuyện này…”
Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ: “Xin lỗi, thưa anh, khách sạn chúng tôi có quy định…”
“Tôi thấy không phải có quy định mà là cô không dám…”
Ninh Thiên nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ.
Lúc nãy khi Hứa Thư Nhan múc chén canh, ánh mắt của người phụ nữ này rõ ràng hơi kỳ lạ.
“Được rồi, Tiểu Thiên!”
Hứa Cảnh Sơn có chút không vui, nói: “Xuyên Lục Địa là khách sạn năm sao, đầu bếp sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, cậu ngồi xuống đi, ăn uống vui vẻ, đừng làm những chuyện hại mình như vậy nữa!”
“Anh Đại Lực, không phải anh vừa ăn một chén canh sao? Tôi thấy anh đâu có sao.” Khương Đường tò mò hỏi.
“…” Ninh Thiên nghẹn lời.
Trước khi vào Thuần Dương Vô Cực Cung, anh đã nghiên cứu y học bốn trăm năm, anh chắc chắn rằng chất độc trong chén canh này đủ để hạ chết một con voi.
Lý do anh không bị sao đầu tiên là vì tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thế chất mạnh mẽ, thứ hai là anh đã ăn một viên thuốc vảy rắn vua, vì vậy cơ thể anh không bị chất độc xâm nhập.
Nhưng nếu anh nói vậy, anh sẽ bị họ coi là kẻ điên.
“Tớ nghĩ anh ta là con khỉ được mời để làm trò cười!”
Thấy Ninh Thiên không nói nên lời, Hứa Thư Nhan chế nhạo.
Lúc này, Ninh Thiên đưa mắt nhìn Hứa cảnh Sơn, liếc nhìn mấy lần rồi nói: “Chú Hứa, ba ngày vừa rồi chú bị chảy máu cam đúng không?”
“Cậu… Sao cậu biết được!”
Hứa Cảnh Sơn sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.
Buổi sáng hòm trước, lúc rời giường rửa mặt, ông bị chảy máu cam, nhưng ông không nói với ai về chút chuyện vặt này.
Ninh Thiên làm sao có thể biết được chuyện mà ngay cả người nằm bên gối ông cũng không biết?
Chẳng lẽ Ninh Thiên suy đoán như thần?
“Bởi vì chú Hứa, người chú hơi hư!” Ninh Thiên nói một câu kinh động.
Sắc mặt Hứa cảnh Sơn và Kiều Tĩnh cùng chấn động, ánh mắt cũng bắt đầu mất tự nhiên.
“Anh nói cái gì, anh mới hư!” Hứa Thư Nhan tức giận mắng.
“Nếu tôi đoán không lầm, gần đây chắc hẳn chú uổng thuốc bổ, hơn nữa còn lại loại rất quý.”
Ninh Thiên hoàn toàn không đế ý tới Hứa Thư Nhan, tiếp tục nói:
“Nhưng chú bồi bố quá mức, dẫn đến nội hoả bùng phát mạnh, ngoài chảy máu cam, chú còn bị sưng và đau nướu răng, mất ngủ, nằm mơ, miệng đắng và các triệu chứng khác, đúng không?”
Hứa Cảnh Sơn và Kiều Tĩnh lộ ra vẻ ngạc nhiên!
Ninh Thiên nói trúng hết mọi triệu chứng!
“Tiểu Thiên, sao cháu biết chuyện này?” Dì Kiều hoài nghi hỏi.
“Cháu từng học Đông y.”
Ninh Thiên nói, ánh mắt lại nhìn chén canh nấm: “Vì vậy cháu có thể kết luận một trăm phần trăm canh nấm này có độc! Hơn nữa còn là loại kịch độc chết người!”
“…” Hai vợ chồng có chút bối rối.
Nhân viên phục vụ chớp mắt vài lần.
“Cha, mẹ, những gì anh ta nói không phải đều là thật chứ?” Hứa Thư Nhan há to miệng.
“Triệu chứng xác thực đúng…” Kiều Tĩnh vẫn không thế tin được một đứa trẻ vừa vào đại học lại có y thuật cao như vậy.
“Lão Phạm!”
Thấy Ninh Thiên nói chắc chắn, Hứa cảnh Sơn quyết định kêu Phạm Nghị đi kiểm tra: “Tìm phòng thí nghiệm kiểm tra nguyên liệu trong món canh này.”
“Vâng, chủ tịch.” Phạm Nghị lập tức nhận lấy chén canh.
“Tôi vẫn không tin!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay, dựa vào lưng ghế ròi nói với Ninh Thiên: “Anh nói canh có độc, vậy tại sao anh lại không bị gì? Vừa rồi anh ăn ba ngụm lớn.”
“Không ngờ cô Hứa lại đế ý đến tôi đến vậy, thậm chí còn biết tôi ăn mấy ngụm canh.” Ninh Thiên trêu ghẹo.
“Hừ… Ai đế ý đến anh! Anh chớtự mình đa tình!” Mặt Hứa Thư Nhan Kiều đỏ bừng, cô tức giận xoay đầu sang chỗ khác.
“Vậy thì tốt, trở lại chuyện chính, lý do vì sao tôi không trúng độc là vì…”
Ninh Thiên đang suy nghĩ tìm lý do.
Đột nhiên, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến, nhưng không phải dáng vẻ khúm núm vừa rồi mà là cảm giác lạnh lùng: “Chàng trai trẻ, y thuật của cậu thật lợi hại, thế mà có thế giả độc tính của nấm quỷ thủ thanh.”
“ô? Cuối cùng cô cũng ngừng giả vờ.” Ninh Thiên nhìn cô ta.
“Người đã đi rồi, đương nhiên không cần giả vờ nữa.”
Nhân viên phục vụ vừa nói vừa duỗi tay ra, lấy ra một khấu súng lục có trang bị ống giảm thanh từ dưới gầm xe đấy đồ ăn, trực tiếp mở nòng súng, nhắm về phía Hứa cảnh Sơn.
“A!” Hứa Thư Nhan nhìn thấy khẩu súng, sợ hãi đến mức lập tức hét lên.
“Đừng la hét, nếu không tôi sẽ bắn cô!” Nhân viên phục vụ đe dọa.
“Được rồi, được rồi, tôi không hét nữa, đừng bắn! Đừng bắn cha tôi! Huhu…” Hứa Thư Nhan vừa khóc vừa nói.
Khương Đường và Kiều Tĩnh bên cạnh cũng sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn có vẻ khá trầm ổn, tay chổng bàn, mặt mặt tối sầm nói: “Kế điệu hố ly sơn!”
“Không sai!”
Nhân viên phục vụ đặt họng súng sau gáy
Hứa Cảnh Sơn.
“Phạm Nghị thiết quyền bách thắng, cao thủ nội kình, không biết phải bỏ ra giá cao cỡ nào, vì vậy tôi chỉ có thể dùng mưu kế.”
“Đừng nhúc nhích!”
Nhân viên phục vụ cũng là một cao thủ, lúc nói chuyện, đôi mắt cô ta luôn dõi theo chuyển động của những người khác.
Cô ta hướng nòng súng về phía Hứa Thư Nhan, hung ác nói: “Lấy điện thoại ra!”
Hứa Thư Nhan không dám trái lời.
“Còn của mấy người nữa!”
Một, hai, ba, bốn chiếc điện thoại bị ném lên bàn.
ngôn tình ngượcChỉ có Ninh Thiên đứng đó không nhúc nhích.
“Tên nhóc, cậu không nghe tôi nói sao? Lấy điện thoại ra!” Nhân viên phục vụ chĩa súng về phía Ninh Thiên.
“Thư Nhan! Mọi người chạy mau!” Hứa cảnh Sơn đột nhiên xông ra vồ lấy cô ta.
Tuy nhiên, ông không có võ thuật, nhân viên phục vụ lại là võ giả ngoại kình, cô ta dùng một cước đá Hứa cảnh Sơn bay ra xa bốn, năm mét.
“Bốp!”
“Chồng!”
Hứa Thư Nhan và Kiều Tĩnh vừa khóc vừa hét lên.
Đáng tiếc phòng xa hoa có khả năng cách âm tốt, ngay cả khi nố súng trong phòng thì những người bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
“Thứ không biết sống chết.”
Nhân viên phục vụ giễu cợt, cầm súng đi tới trước mặt Ninh Thiên: “Điện thoại! Lấy nó ra!”
“Là một sát thủ, cô quá không đủ tư cách.” Ninh Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói gì?” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên.
Sắp chết đến nơi rồi mà thằng nhóc này còn nói mê sảng gì vậy?
“Cô nói quá nhiều điều vô nghĩa, hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp.” Giọng điệu của Ninh Thiên thờơ.
“Ai cần cậu lo!” Nhân viên phục vụ giễu cợt cầm súng: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, giải trí một chút thì đâu có liên quan gì?”
“Vậy thì thật có lỗi quá, cô không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Sau khi Ninh Thiên nói xong, anh mở bàn tay ra, trực tiếp chụp lấy khấu súng lục của cô ta.