Ninh Thiên nhàn rỗi cũng không có việc gì, dứt khoát đi với ông.
Anh muốn nghe xem thử tên Đoàn Thuỷ Lưu có bối cảnh gì to tát.
Nói chuyện suốt chặng đường, anh mới biết ông lão này tên là ôn Nhạc, ông nội của ôn Thanh Lam, cựu hiệu trưởng đại học Thanh Châu, trong trường rất có uy tín.
Đến văn phòng, ôn Nhạc bảo ôn Thanh Lam pha cho Ninh Thiên một tách trà, bắt đầu nói.
“Anh bạn trẻ, công phu võ công của cậu nếu không có tan cảnh đại sư chỉ điếm thì không thế luyện được, không biết sư tôn là ai?” ôn Nhạc mỉm cười hỏi.
“Có nói ông cũng không biết.” Trong mắt Ninh Thiên hiện lên một ký ức xa xôi, sư phụ của anh…
“Khẩu khí của cậu cũng lớn đấy!”
Ôn Thanh Lam vừa pha trà xong, không vui nói:
“Ông nội tôi là giám đốc thường trực của Hiệp hội võ thuật cố truyền chi nhánh Thanh Châu, trong toàn bộ Thanh châu và cả ởtrên nữa, không ai mà ông không biết.”
Ôn Nhạc cười không nói gì, hiển nhiên
chuyện này là sự thật.
Hoá cảnh đại sư và nội kình cao thủ của tỉnh Giang Nam, bất kể là trong danh sách đăng ký hay bế quan ấn tu thì ông đều biết rõ.
“Sư phụ tôi, đạo hiệu Dao Quang.” Ninh Thiên nói.
“Dao Quang? Nữ?” ôn Thanh Lam sủng sốt.
“Đạo hiệu, đạo sĩ sao?” Lông mày ôn Nhạc nhíu lại.
Đạo sĩ khác với võ giả, người trước tu luyện linh hồn và nắm giữ kỹ thuật đạo, người sau rèn luyện cơ thể và luyện võ, hai con đường đều dẫn đến sức mạnh.
Nhưng lướt qua danh sách những cường giả ở phía nam trong đầu, ôn Nhạc không nhớ được có nữ đạo sĩ tên Dao Quang.
Đương nhiên ông không biết.
Bởi vì sư phụ Dao Quang là nguyên trưởng lão của Thuần Dương Vô Cực Cung ở Tiểu Nam Thiên Giới, một đại tu sĩ đỉnh cao của Nguyên Anh kỳ.
Một ngàn năm trăm năm trước, vì một lần ngoài ý muốn, Ninh Thiên bái sư phụ Dao Quang làm sư phụ và trở thành đệ tử có tư chất kém nhất của bà.
Nhưng thông qua nỗ lực không ngừng, anh
dần dần trở thành đệ tử kiệt xuất nhất của toàn bộ Thuần Dương Vô Cực Cung, đồng thời anh cũng đạt được truyền thừa chân chính của Dao Quang.
Nhưng về sau, Dao Quang thất bại trong việc đột phá Hóa Thần kỳ, hồn phi phách tán, Thuần Dương Vô Cực Cung cứ như vậy tốn thất một vị Thái Thượng trưởng lão, Ninh Thiên cũng mất đi sư phụ…
Những ngày sau đó, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng giữa hồ ngày hôm đó, Ninh Thiên đều hối hận vì đã không xuất thủ, nếu vậy, có lẽ bà sẽ không rời xa anh.
“Sư phụ tôi là cao thủ ẩn dật, mấy người chưa từng nghe nói cũng là chuyện bình thường.”
Ninh Thiên đi ra khỏi ký ức.
“Thíra là thế.”
Ôn Nhạc gật đầu: “Chúng ta nói đến chuyện chính đi.”
“Vừa rồi tôi kiểm tra vết thương của Tiểu Đoàn, vết thương ở chân phải của cậu ấy không nhẹ, e rằng mất ít nhất nửa năm để lành lại.”
“Hiện tại là thời kỳ hoàng kim của Tiểu Đoàn, nhà họ Đoàn nhất định sẽ khỏng tha cho cậu.”
“Nhà họ Đoàn? Rất lợi hại sao?” vẻ mặt Ninh Thiên vẫn luôn bình tĩnh.
“Cậu không phải người Thanh Châu sao?” Ôn Thanh Lam cau mày.
“Đúng vậy, tuy nhiên cha mẹ tôi là người bình thường.” Ninh Thiên nói.
“Hèn chi…” Ôn Thanh Lam khoanh tay, “Nhà họ Đoàn là một gia tộc giàu có ở Thanh châu, thế lực ngang ngửa nhà họ ôn chúng tôi, trong nhà có rất nhiều võ giả, cho nên cậu gặp phiền toái lớn.”
“Cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề này bây giờ là nhanh chóng tìm chồ dựa.”
Ninh Thiên không khỏi nở nụ cười nói: ‘Tim ai làm chỗ dựa đây, nhà họ ôn của cô?”
Ôn Thanh Lam nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô đột nhiên tức giận: “Cậu cho rằng nhà họ ôn chúng tôi đồng ý nhận cậu sao? Nhà họ Đoàn có quan hệ tốt với Hiệp hội võ thuật cố truyền, vì vậy chúng tôi không muốn gặp phiền phức đâu!”
“Cậu chẳng qua chỉ là ngoại kình đại thành mà thôi, giỏi giang gì?”
Ôn Nhạc xua tay: “Được rồi, Thanh Lam.”
Ôn Thanh Lam lúc này mới dừng lại, ngồi trên ghế sofa, trừng mắt nhìn Ninh Thiên.
Ninh Thiên lẳng lặng uống trà, cũng không thèm tranh cãi với một cô gái.
Ôn Nhạc lại nói: “Anh bạn trẻ, tuổi cậu còn
trẻ mà đã luyện đến ngoại kình đại thành, có thể đăng ký tham gia khảo hạch của võ quán Long Hố, một khi cậu vượt qua khảo hạch, tôi sẽ giúp cậu nói thêm một chút, cậu thừa nhận sai lầm của mình, không chừng nhà họ Đoàn sẽ tha cho cậu.”
Ninh Thiên lắc đầu: “Quên đi, quá phiền phức”
Ôn Nhạc:”…”
Ôn Thanh Lam không nhịn được, “Này! ông nội tôi đang cứu mạng cậu đấy, thái độ của cậu là sao?”
Ninh Thiên đặt tách trà xuống, nhàn nhã đứng dậy, “Cảm ơn ông ôn đã tốt bụng, nhưng tôi vẫn không cần.”
Ôn Nhạc dở khóc dở cười, “Anh bạn trẻ, nhà họ Đoàn đã nhận không ít võ giả lang thang trong xã hội, rất nhiều người trong sổ họ đã phạm tội giết người, cậu…”
Vừa dứt lời.
Đùng đùng đùng!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Ôn Thanh Lam và ôn Nhạc liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy đi mở cửa.
“Lão hiệu trưởng, không xong rồi, người nhà họ Đoàn tới!”
Một giáo viên đeo kính đứng ở cửa, mồ hôi đầm đìa, chỉ vào Ninh Thiên nói: “Họ đến đây đế tìm thằng nhóc này, nhân viên bảo vệ không ngăn nổi.”
“Nhanh như vậy?” ôn Thanh Lam sửng sốt.
“Tôi có việc phải làm, tôi đi trước.” Ninh Thiên bước ra khỏi văn phòng.
“Anh bạn trẻ, đợi đã!” ôn Nhạc muốn ngăn cản Ninh Thiên, nhưng không ngờ anh lại làm ngơ, trực tiếp đi ra ngoài.
Ôn Nhạc dậm chân hai cái, vội vàng đuổi theo.
“Ông nội, cậu ta không cảm kích thì thôi, ông quan tâm đến cậu ta sống hay chết làm gì?”
Ôn Thanh Lam rất tức giận, cô chưa từng thấy người nào không biết tốt xấu như vậy.
Trong hành lang, Ninh Thiên nhanh chóng bị một người đàn ông cường tráng ngăn lại.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, làn da màu đồng và dáng người rắn chắc, đặc biệt là đôi chân đi giày vải, trầm ốn hữu lực.
Các nhân viên bảo vệ nằm trên mặt đất phía sau đều che bụng kêu rên, không đứng dậy được.
“Bạn học này, cậu có biết người tên là Ninh Thiên không?” Người đàn ông bước tới.
“Là tôi, tìm tôi có chuyện gì sao?” Ninh Thiên bình tĩnh trả lời.
“Nói như vậy, cậu là người làm thiếu gia nhà tôi bị thương?” Bước chân của người đàn ông khựng lại, nheo mắt nhìn.
“Nếu thiếu gia của anh họ Đoàn thì đúng vậy, tôi đã làm.” Ninh Thiên gật đầu.
“Tên nhóc được đấy, rất thành thật!” Người đàn ông chế nhạo.
Ôn Thanh Lam bước ra khỏi văn phòng, nghe được lời này, xém xíu nữa đã ngất xỉu.
Có phải tên điên này bị thiếu một dây thần kinh không?
“Chân Sắt Bảy!”
Ôn Nhạc đi đến bên cạnh Ninh Thiên, trong giọng nói hơi nghiêm trọng: “Cậu dám đến địa bàn của Thanh châu gây chuyện, không sợ Hiệp hội võ thuật lại bắt cậu sao!”
“Ông Ôn, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ha ha…”
Người đàn ông cường tráng tên Chân sắt Bảy, hắn nở nụ cười nói.
Chẳng biết tại sao, Ninh Thiên thấy trong nụ cười này có chút chế giễu.
“Ông Ôn, không phải chuyện của ông, tôi
được người đứng đầu nhà họ Đoàn ra lệnh đưa thằng nhóc này về.” Chân sắt Bảy nói.
“Chuyện xảy ra ở Đại học Thanh Châu thì là chuyện của tôi!” ôn Nhạc dậm cây gậy trong tay.
“Ồng Ôn, đây thật sự không phải chuyện của ông, tốt nhất ông cứ mặc kệ đi.” Ninh Thiên đột nhiên nói.
“Cậu…” Ôn Thanh Lam suýt nữa tức đến chết.
Ôn Nhạc cũng không nói nên lời, thằng nhóc này có đầu óc hay không?
Chân Sắc Bảy đến từ Quảng Đông, mặc dù hắn không được xem là cao thủ trong giới võ thuật, nhưng hắn cũng đã luyện võ mấy chục năm, đang ở độ tuổi huy hoàng.
Ninh Thiên mới mấy tuối, chiến đấu được bao nhiêu võ giả? Tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm?
“Ha ha ha ha.”
Lúc này, Chân sắc Bảy liên tiếp cười vang: “Ông Ôn, ông có nghe thấy không? Thằng nhóc này hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm của ông, than ôi, người trẻ tuổi bây giờ…”
“Anh cũng đừng nói nhảm.”
Ninh Thiên ngắt lời hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Muốn đánh nhau thì nhanh lên, ở đó mà
nhiều lời?’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT