Hứa Thư Nhan nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ ghen khi thấy cô trò chuyện với những chàng trai khác.

Kết quả Ninh Thiên gọi món ăn xong liền đi, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, khiến cô vô cùng tức giận.

“Hừ, Ninh Thiên, tôi không tin anh thật sự không quan tâm tôi chút nào?”

“Trừ phi anh là thái giám!”

“Anh cứ giả vờ đi!”

Hứa Thư Nhan nhìn bóng lưng của Ninh Thiên, nhất định cái tên này đang ghen trong lòng nhưng không thể nói ra.

“Đàn em, em muốn ăn gì, anh sẽ lấy giúp em.”

Hình Húc Phi cười híp mắt nhìn cô.

Hứa Thư Nhan cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Không cần, đàn anh, tôi cũng có tay.”

Hình Húc Phi:”…”

Lúc ăn cơm, Ninh Thiên phát hiện Hứa Thư Nhan đang ngồi bàn lớn thứ ba bên ngoài nhìn mình, vì vậy anh gửi tin nhắn Zalo hỏi cô.

“Cô nhìn tôi làm gì?” 

Hứa Thư Nhan nhận được tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.

Làm sao anh biết…

“Ai nhìn anh??? Đồ tự luyến!”

Gửi tin nhắn xong, Hứa Thư Nhan tức giận, sao trên đời này lại có một tên khiến người ta chán ghét như vậy chứ?

“Trời ơi, Thư Nhan, cậu đang nhắn tin với anh Đại Lực à?”

Khương Đường ngạc nhiên nghiêng người tới, “Đế tớ xem hai người đang nói chuyện gì!”

“Không có gì!” Hứa Thư Nhan chặn luôn sổ Ninh Thiên.

Cô cho rằng Ninh Thiên sẽ lộ ra vẻ mặt khó chịu hoặc thất vọng, nhưng dường như anh không để ý đến chuyện này, lặng lẽ ăn cơm.

Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà ăn.

Một thanh niên vạm vỡ cạo trọc đầu và một chàng trai đeo kính vừa vặn đứng cách Hứa Thư Nhan không xa.

“Mau tìm tên Ninh Thiên, ông đây có chuyện muốn tìm cậu ta!” Người thanh niên vạm vỡ đe dọa.

“Được… Được, anh Kình Phu!” Chàng trai 

đeo kính trông có vẻ sợ hãi.

“Mẹ kiếp, đi ra ngoài thi đấu vài ngày mà trong câu lạc bộ lại xảy ra chuyện lớn như vậy…” Thanh niên vạm vỡ hai tay chống nạnh, theo sau là một đám thanh niên hung hãn.

“Họ tới đây là đế gây rắc rối cho Ninh Thiên?”

Hứa Thư Nhan thầm sửng sốt.

Vốn dĩ cô muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn và hung ác của những người này, liền biết sự việc không hề nhỏ.

Sau khi bỏ chặn Ninh Thiên, cô vội vàng gửi một tin nhắn:

“Này! Có phải anh chọc người không nên chọc không? Bọn họ tới gây chuyện với anh đấy, nhanh đi cửa sau đi.”

Ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi đi, chàng trai đeo kính ở lớp lâm sàng hai đột nhiên phát hiện Ninh Thiên: “Anh Kình Phu, cậu ta

Cậu ta chính là Ninh Thiên!”

“Tôi biết rồi.”

Người thanh niên vạm vỡ cùng một nhóm người lập tức bước tới.

Các sinh viên đứng dọc đường nhao nhao tránh đường, không ai dám trêu chọc họ.

“Đó là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả, Giang Kình 

Phu!”

“Anh ta muốn làm gì?”

Một số sinh viên năm hai và năm ba đều biết thanh niên vạm vỡ này.

Vì Giang Kinh Phù là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả nên đã giành được cho trường nhiều danh hiệu vô địch thành phố.

“Cậu là Ninh Thiên? Đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”

Giang Kình Phu đi tới, đập tay trước mặt Ninh Thiên, khiến canh trong đĩa cơm inox tràn ra ngoài.

99 99

Ninh Thiên ghét nhất bị người khác quấy fây khi đang ăn.

Tuy nhiên, anh không phát tác ngay lập tức mà ngấng đầu lên rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ở đây đi!”

“Cũng được!”

Giang Kình Phu hỏi thẳng: “Thằng em Triệu Lập Bằng của tôi mấy ngày trước bị một nhóm người đánh vào bệnh viện, toàn thân gãy xương hơn hai mươi chỗ, may mấy chục mũi, cậu có biết ai đã làm không?”

“Làm sao tôi biết.” Ninh Thiên rất buồn bực. 

“Nói lại lần nữa!”

Lần này, Giang Kình Phu hất đĩa cơm đi, “Tôi đã nhờ người kiếm tra, thằng nhóc nhà cậu khiêu khích bọn xã hội đen bên ngoài trường học, còn cố ý nói tên của Lập Bằng, có phải cậu làm vậy không?”

“Đó là do hắn tìm tôi gây hấn trước.” Ninh Thiên nói.

“Cho nên, cậu thừa nhận?” Giang Kình Phu cười một cách lạnh lùng, ôm cánh tay nói.

“ừ, anh muốn gì?” vẻ mặt Ninh Thiên lãnh đạm.

Xung quanh yên tĩnh.

Hàng trăm sinh viên mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Thật là một thằng nhóc không biết tốt xấu!”

Hình Húc Phi của đội điền kinh nói với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu ta dám làm chuyện như vậy, phế đi phế đi, ngay cả tôi cũng không dám gây chuyện với anh Kình Phu.”

“Cậu ta còn gây chuyện lớn.”

Một vài thành viên của đội điền kinh cũng lắc đầu.

Trong số đám sinh viên của đại học Thanh Châu, ngoại trừ đàn anh Đoàn và đàn chị ôn của cáu lạc bộ võ thuật cố truyền, không có ai Giang 

Kình Phu không dám chọc đến, anh ta là người trượng nghĩa, anh em xã hội rất nhiều.

“Thư Nhan, làm sao bây giờ?”

Khương Đường lo lắng nhìn Hứa Thư Nhan.

“Chuyện này cũng dám làm ẩu, thật sự phục anh ta!”

Hứa Thư Nhan cũng đau đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Tớ biết vài giáo viên, liên lạc với họ trước.”

Bên kia, Giang Kình Phu vốn dĩ muốn trực tiếp đánh Ninh Thiên trước mặt nhiều người đế trút giận cho Triệu Lập Bằng, nhưng lại bị đàn em khuyên nhủ.

“Anh Kình Phu, ở đây có nhiều camera, anh không thể bốc đồng được.” Đàn em khuyên nhủ.

“Khồng bằng đưa cậu ta đến địa bàn của chúng ta rồi từ từ dạy bảo đi!” Một đàn em khác đề nghị.

“Cũng được!”

Giang Kình Phu tạm thời đè lửa giận xuống, hai tay chống lên bàn, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Thiên:

“Cậu nhóc, cậu có dám cùng chúng tôi đến phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả nói chuyện không…” 

“Dẩn đường.” Ninh Thiên đứng dậy.

Giang Kình Phu và đám thành viên câu lạc bộ Tán Đả đều sửng sốt, không ngờ sinh viên năm nhất này lại đồng ý sảng khoái đến vậy.

“Tốt, cũng ra dáng đàn ông!”

Giang Kình Phu khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều người quả thật không dễ hành động, dù sao trường học cũng không phải xã hội, có quy tắc và quy định riêng.

Nhưng khi đến địa bàn của họ, không phải là anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao…

Một lúc sau, Giang Kình Phu và những người khác đưa Ninh Thiên đến trung tâm hoạt động sinh viên của Đại học Thanh châu.

Câu lạc bộ Tán Đả là một câu lạc bộ lớn với phòng hoạt động cố định riêng, rất rộng rãi và thoải mái, có kích thước của một sân bóng rổ tiêu chuấn.

“Chúng ta vào thôi, đàn em.”

Một thành viên câu lạc bộ Tán Đả mỉm cười nhìn Ninh Thiên.

Ninh Thiên sải bước đi vào, tiếng khóa cửa lập tức truyền đến từ phía sau anh.

“Ông đây chơi chết cậu!”

Một người trong câu lạc bộ vừa nói vừa đạp 

vào mòng anh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Nhưng không ngờ, Ninh Thiên trở tay túm lấy mắt cá chán anh ta, trước khi anh ta kịp phản ứng, anh đã dùng anh ta như một cây gậy rồi vung mạnh.

Sau vài tiếng ầm vang trời, sáu thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, bao gồm cả Giang Kình Phu, tất cả đều bị gậy người đập bay ra ngoài, đâm vào tường.

“Mẹ nó, còn dùng chiêu này, cùng xông lên!”

Giang Kình Phu mắng to một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lại đá qua.

Ninh Thiên cũng không làm động tác màu mè, anh trực tiếp bỏ qua cú đá về phía mình, giơ nắm đấm nện xuống.

Chỉ bằng hai đòn, Giang Kình Phu đã không thế chống đỡ, cẳng tay bị đánh đến sưng lên, khuôn mặt bầm tím từng mảng.

Các thành viên khác của câu lạc bộ Tán Đả đã ngã xuống chỉ sau một đòn, không gãy xương thì chảy máu dạ dày, quỳ trên mặt đất nôn mửa dữ dội.

“Không đánh nữa, không đánh nữa!”

Giang Kình Phu không chịu nổi đau đớn, anh ta cảm thấy xương cẳng tay của mình nhất định đã gãy rồi. 

“Anh nói không đánh thì không đánh sao?”

Ninh Thiên lại thưởng cho anh ta một cái bạt tai, khiến đầu óc anh ta choáng váng.

“Vừa rồi ở nhà ăn, không phải anh rất hống hách sao?”

Ninh Thiên lại đá anh ta, ngay cả cửa phòng hoạt động bị khóa trái cũng bị phá tan, khóa cửa cũng vỡ nát.

Giang Kình Phu lăn ra hành lang, đau đến ánh mắt mơ hồ, khônq thế thở nối.Chương 15: Nói không đánh là không đánh?

Hứa Thư Nhan nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ ghen khi thấy cô trò chuyện với những chàng trai khác.

Kết quả Ninh Thiên gọi món ăn xong liền đi, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, khiến cô vô cùng tức giận.

“Hừ, Ninh Thiên, tôi không tin anh thật sự không quan tâm tôi chút nào?”

“Trừ phi anh là thái giám!”

“Anh cứ giả vờ đi!”

Hứa Thư Nhan nhìn bóng lưng của Ninh Thiên, nhất định cái tên này đang ghen trong lòng nhưng không thể nói ra.

“Đàn em, em muốn ăn gì, anh sẽ lấy giúp em.”

Hình Húc Phi cười híp mắt nhìn cô.

Hứa Thư Nhan cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Không cần, đàn anh, tôi cũng có tay.”

Hình Húc Phi:”…”

Lúc ăn cơm, Ninh Thiên phát hiện Hứa Thư Nhan đang ngồi bàn lớn thứ ba bên ngoài nhìn mình, vì vậy anh gửi tin nhắn Zalo hỏi cô.

“Cô nhìn tôi làm gì?” 

Hứa Thư Nhan nhận được tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.

Làm sao anh biết…

“Ai nhìn anh??? Đồ tự luyến!”

Gửi tin nhắn xong, Hứa Thư Nhan tức giận, sao trên đời này lại có một tên khiến người ta chán ghét như vậy chứ?

“Trời ơi, Thư Nhan, cậu đang nhắn tin với anh Đại Lực à?”

Khương Đường ngạc nhiên nghiêng người tới, “Đế tớ xem hai người đang nói chuyện gì!”

“Không có gì!” Hứa Thư Nhan chặn luôn sổ Ninh Thiên.

Cô cho rằng Ninh Thiên sẽ lộ ra vẻ mặt khó chịu hoặc thất vọng, nhưng dường như anh không để ý đến chuyện này, lặng lẽ ăn cơm.

Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà ăn.

Một thanh niên vạm vỡ cạo trọc đầu và một chàng trai đeo kính vừa vặn đứng cách Hứa Thư Nhan không xa.

“Mau tìm tên Ninh Thiên, ông đây có chuyện muốn tìm cậu ta!” Người thanh niên vạm vỡ đe dọa.

“Được… Được, anh Kình Phu!” Chàng trai 

đeo kính trông có vẻ sợ hãi.

“Mẹ kiếp, đi ra ngoài thi đấu vài ngày mà trong câu lạc bộ lại xảy ra chuyện lớn như vậy…” Thanh niên vạm vỡ hai tay chống nạnh, theo sau là một đám thanh niên hung hãn.

“Họ tới đây là đế gây rắc rối cho Ninh Thiên?”

Hứa Thư Nhan thầm sửng sốt.

Vốn dĩ cô muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn và hung ác của những người này, liền biết sự việc không hề nhỏ.

Sau khi bỏ chặn Ninh Thiên, cô vội vàng gửi một tin nhắn:

“Này! Có phải anh chọc người không nên chọc không? Bọn họ tới gây chuyện với anh đấy, nhanh đi cửa sau đi.”

Ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi đi, chàng trai đeo kính ở lớp lâm sàng hai đột nhiên phát hiện Ninh Thiên: “Anh Kình Phu, cậu ta

Cậu ta chính là Ninh Thiên!”

“Tôi biết rồi.”

Người thanh niên vạm vỡ cùng một nhóm người lập tức bước tới.

Các sinh viên đứng dọc đường nhao nhao tránh đường, không ai dám trêu chọc họ.

“Đó là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả, Giang Kình 

Phu!”

“Anh ta muốn làm gì?”

Một số sinh viên năm hai và năm ba đều biết thanh niên vạm vỡ này.

Vì Giang Kinh Phù là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả nên đã giành được cho trường nhiều danh hiệu vô địch thành phố.

“Cậu là Ninh Thiên? Đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”

Giang Kình Phu đi tới, đập tay trước mặt Ninh Thiên, khiến canh trong đĩa cơm inox tràn ra ngoài.

99 99

Ninh Thiên ghét nhất bị người khác quấy fây khi đang ăn.

Tuy nhiên, anh không phát tác ngay lập tức mà ngấng đầu lên rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ở đây đi!”

“Cũng được!”

Giang Kình Phu hỏi thẳng: “Thằng em Triệu Lập Bằng của tôi mấy ngày trước bị một nhóm người đánh vào bệnh viện, toàn thân gãy xương hơn hai mươi chỗ, may mấy chục mũi, cậu có biết ai đã làm không?”

“Làm sao tôi biết.” Ninh Thiên rất buồn bực. 

“Nói lại lần nữa!”

Lần này, Giang Kình Phu hất đĩa cơm đi, “Tôi đã nhờ người kiếm tra, thằng nhóc nhà cậu khiêu khích bọn xã hội đen bên ngoài trường học, còn cố ý nói tên của Lập Bằng, có phải cậu làm vậy không?”

“Đó là do hắn tìm tôi gây hấn trước.” Ninh Thiên nói.

“Cho nên, cậu thừa nhận?” Giang Kình Phu cười một cách lạnh lùng, ôm cánh tay nói.

“ừ, anh muốn gì?” vẻ mặt Ninh Thiên lãnh đạm.

Xung quanh yên tĩnh.

Hàng trăm sinh viên mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Thật là một thằng nhóc không biết tốt xấu!”

Hình Húc Phi của đội điền kinh nói với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu ta dám làm chuyện như vậy, phế đi phế đi, ngay cả tôi cũng không dám gây chuyện với anh Kình Phu.”

“Cậu ta còn gây chuyện lớn.”

Một vài thành viên của đội điền kinh cũng lắc đầu.

Trong số đám sinh viên của đại học Thanh Châu, ngoại trừ đàn anh Đoàn và đàn chị ôn của cáu lạc bộ võ thuật cố truyền, không có ai Giang 

Kình Phu không dám chọc đến, anh ta là người trượng nghĩa, anh em xã hội rất nhiều.

“Thư Nhan, làm sao bây giờ?”

Khương Đường lo lắng nhìn Hứa Thư Nhan.

“Chuyện này cũng dám làm ẩu, thật sự phục anh ta!”

Hứa Thư Nhan cũng đau đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Tớ biết vài giáo viên, liên lạc với họ trước.”

Bên kia, Giang Kình Phu vốn dĩ muốn trực tiếp đánh Ninh Thiên trước mặt nhiều người đế trút giận cho Triệu Lập Bằng, nhưng lại bị đàn em khuyên nhủ.

“Anh Kình Phu, ở đây có nhiều camera, anh không thể bốc đồng được.” Đàn em khuyên nhủ.

“Khồng bằng đưa cậu ta đến địa bàn của chúng ta rồi từ từ dạy bảo đi!” Một đàn em khác đề nghị.

“Cũng được!”

Giang Kình Phu tạm thời đè lửa giận xuống, hai tay chống lên bàn, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Thiên:

“Cậu nhóc, cậu có dám cùng chúng tôi đến phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả nói chuyện không…” 

“Dẩn đường.” Ninh Thiên đứng dậy.

Giang Kình Phu và đám thành viên câu lạc bộ Tán Đả đều sửng sốt, không ngờ sinh viên năm nhất này lại đồng ý sảng khoái đến vậy.

“Tốt, cũng ra dáng đàn ông!”

Giang Kình Phu khịt mũi lạnh lùng.

Trước mặt nhiều người quả thật không dễ hành động, dù sao trường học cũng không phải xã hội, có quy tắc và quy định riêng.

Nhưng khi đến địa bàn của họ, không phải là anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao…

Một lúc sau, Giang Kình Phu và những người khác đưa Ninh Thiên đến trung tâm hoạt động sinh viên của Đại học Thanh châu.

Câu lạc bộ Tán Đả là một câu lạc bộ lớn với phòng hoạt động cố định riêng, rất rộng rãi và thoải mái, có kích thước của một sân bóng rổ tiêu chuấn.

“Chúng ta vào thôi, đàn em.”

Một thành viên câu lạc bộ Tán Đả mỉm cười nhìn Ninh Thiên.

Ninh Thiên sải bước đi vào, tiếng khóa cửa lập tức truyền đến từ phía sau anh.

“Ông đây chơi chết cậu!”

Một người trong câu lạc bộ vừa nói vừa đạp 

vào mòng anh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Nhưng không ngờ, Ninh Thiên trở tay túm lấy mắt cá chán anh ta, trước khi anh ta kịp phản ứng, anh đã dùng anh ta như một cây gậy rồi vung mạnh.

Sau vài tiếng ầm vang trời, sáu thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, bao gồm cả Giang Kình Phu, tất cả đều bị gậy người đập bay ra ngoài, đâm vào tường.

“Mẹ nó, còn dùng chiêu này, cùng xông lên!”

Giang Kình Phu mắng to một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lại đá qua.

Ninh Thiên cũng không làm động tác màu mè, anh trực tiếp bỏ qua cú đá về phía mình, giơ nắm đấm nện xuống.

Chỉ bằng hai đòn, Giang Kình Phu đã không thế chống đỡ, cẳng tay bị đánh đến sưng lên, khuôn mặt bầm tím từng mảng.

Các thành viên khác của câu lạc bộ Tán Đả đã ngã xuống chỉ sau một đòn, không gãy xương thì chảy máu dạ dày, quỳ trên mặt đất nôn mửa dữ dội.

“Không đánh nữa, không đánh nữa!”

Giang Kình Phu không chịu nổi đau đớn, anh ta cảm thấy xương cẳng tay của mình nhất định đã gãy rồi. 

“Anh nói không đánh thì không đánh sao?”

Ninh Thiên lại thưởng cho anh ta một cái bạt tai, khiến đầu óc anh ta choáng váng.

“Vừa rồi ở nhà ăn, không phải anh rất hống hách sao?”

Ninh Thiên lại đá anh ta, ngay cả cửa phòng hoạt động bị khóa trái cũng bị phá tan, khóa cửa cũng vỡ nát.

Giang Kình Phu lăn ra hành lang, đau đến ánh mắt mơ hồ, khônq thế thở nối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play