Nghe vậy, Lý Phong liền nở nụ cười, nói: "Ta không có thủ đoạn, thì tới nơi này làm gì? Về phần thủ đoạn gì, chờ lúc ta cứu trị tự nhiên sẽ thi triển ra”

Hắn cũng không nói gì thêm.

"Được rồi, đừng cản đường ta” Hắn trực tiếp nói.

Nghe giọng điệu hẳn dường như có chứt không kiên nhãn, Quận chúa Thanh Lộ hơi nhíu mày một chút, nhưng mà cuối cùng cô ta cũng không nói gì thêm, lui qua một bên.

"Ha ha, Lý Phong.”

"Từ lâu ta đã nghe đến tên của ngươi, hiện tại mới. gặp được”

"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên”

Lúc này xung quanh còn có một ít cường giả Thất Phách cảnh của các thế lực khác, bọn họ nhìn thấy Lý Phong cũng đều đi tới cười nói.

Hiện tại, tiềm lực của Lý Phong quá lớn, hơn nữa được Thiên Vũ vương coi trọng, ai mà không muốn tạo. quan hệ tốt với hẳn chứ?

"Chào các ngươi.”

Lý Phong mỉm cười, ứng phó những người này.

"Lý Phong!"

Bỗng nhiên Viêm Võ quận Vương từ xa nhanh chóng đi tới, vẻ mặt ông ta tươi cười, nói: "Ha ha, không ngờ ngươi cũng tới Vương phủ quận Viêm Võ chúng ta.”

Trên mặt ông ta tràn đầy tươi cười, dáng vẻ rất là nhiệt tình.

"Viêm Võ quận Vương cười thật vui vẻ”

"Vốn Lý Phong có thể lấy quan hệ rất là thân để đến Vương phủ quận Viêm Võ, hiện tại lại lấy thân phận hoàn toàn xa lạ”

"Hiện tại thực lực của Lý Phong thậm chí đủ để đánh chết Viêm Võ quận Vương, trong lòng lão già kia nhất định là rất hối hận."

Nhìn thấy dáng vẻ Viêm Võ quận Vương nhiệt tình như vậy, trong lòng một vài cường giả xung quanh lập tức phí báng.

"Viêm Võ quận Vương” Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Lý Phong mở miệng nói.

Nói hai câu, trong mắt Viêm Võ quận Vương mang theo vẻ chờ mong, nói: 'Lý Phong, lần này ngươiđến là định dùng hoa Thiên Hồn trị liệu cho vết thương của Chu Vũ sao?"

Ông ta nhìn Lý Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Bên trong Vực thắm Ma Vực, có thể Lý Phong không chỉ lấy được hai cây hoa Thiên Hồn, nói không chừng còn có thu hoạch ở nơi không ai chú ý.

Nghe vậy, Lý Phong läc đầu nói: "Trên người của ta đã không còn hoa Thiên Hồn.”

"Không có?” Vẻ chờ mong trong mất Viêm Võ quận Vương lập tức biến mất.

Muốn trị liệu linh hồn, nếu không có hoa Thiên Hồn, như vậy những bảo vật khác càng hiếm thấy. Chẳng lẽ cũng chỉ là đến thử một chút sao?

"Ta không có hoa Thiên Hồn, nhưng mà ta có thủ đoạn khác”

Lý Phong bình tĩnh nói: "Ta có tự tin chữa khỏi vết thương linh hồn cho Chu Vũ”

“Thật sao?”

Nghe vậy, trên mặt Viêm Võ quận Vương lại lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.

Nhưng mà ông ta thấy Lý Phong không nói gì, liền vội vàng nói: "Ngươi đi theo ta”

Ông ta mang theo Lý Phong nhanh chóng đi đến chỗ cung điện kia.

"Lý Phong có tự tin trị liệu được vết thương linh hồn của Chu Vũ?”

Ngoại trừ hoa Thiên Hồn, thật sự còn có bảo vật khác có thể trị liệu, chẳng lẽ hẳn còn có những bảo vật này?

"Đi, đi xem một chút”

Nghe được đối thoại của hai người, rất nhiều cường giả xung quanh liền nhanh chóng đi theo.

Đám người Quận chúa Thanh Lộ cũng thế.

....

Bên tong cung điện thật lớn, lúc này một vị thanh niên có khuôn mặt tuấn dật đang ngồi xếp bãng, thanh niên này thoạt nhìn có vẻ tuổi không lớn lầm, sắc mặt hơi tái nhợt, dao động khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu.

Nhất là linh hồn, dường như rất yếu ớt, giống như một ngọn nến yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tắt.

Lúc này người này đang hấp thu một cây cỏ nhỏ màu đen, sau khi hấp thu, dường như linh hồn hơi hơi mạnh lên một chút, nhưng mà ngay sau đó linh hồn lại khôi phục như cũ.

“Lão tổ, một cây cỏ Tụ Hồn này đối với ta có chút tác dụng, đáng tiếc tác dụng chỉ được một tia, không đến một phần chục ngàn, nếu có thể hấp thu cùng lúc hơn chục ngàn cây cỏ Tụ Hồn, linh hön của ta mới có thể khôi phục” Thanh niên lắc đầu nói.

Chu Hồn gật gật đầu, lúc này trên mặt ông ta cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng.

"Chiến Hư, cây cỏ Tụ Hồn này của ngươi, Vương phủ quận Viêm Võ chúng ta sẽ cho ngươi thù lao tương đương” Chu Hồn nhìn về phía một vị lão giả

Vị lão giả này chống một cây quải trượng màu. đen, nhìn qua cực kỳ già nua.

"Ai."

Nghe vậy, lão giả thở dài một tiếng, nói: "Chu Hồn, linh hồn hậu bối này của ngươi bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, trừ phi là có bảo vật linh hồn đỉnh cấp, băng không cơ bản là không có tác dụng gì.”

"Ta biết” Chu Hồn gật gật đầu.

Lúc trước khi Chu Vũ chuẩn bị đột phá, đã bước nửa bước chân vào Tam Hồn cảnh, nhưng mà bị đánh lén, linh hồn suýt chứt nữa hoàn toàn bị phá hủy, lúc sau miễn cưỡng còn sống, nhưng gần như có thế nói là kéo dài hơi tàn.

Lúc này trong lòng Chu Hồn hơi trầm xuống. Ông ta lấy ra quả Thất Phách vốn hi vọng gặp được bảo vật của các thế lực khác, nhưng mà, hiển nhiên ông ta đã đánh giá cao những thế lực này, mãi cho đến hiện tại, quý giá nhất cũng chỉ là cỏ Tụ Hồn.

Lúc này hơn phân nửa thế lực đều đã đến đây, càng về sau, hi vọng cũng càng nhỏ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Viêm Võ quận Vương đi đến, ở phía sau Viêm Võ quận Vương, còn có một vị thanh niên vô cùng trẻ tuổi.

"Đây là Chủ Vũ sao?"

Vừa tới đây, Lý Phong liếc mắt một cái thấy được thanh niên đang ngồi xếp bắng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.

Lúc trước Chu Vũ vô cùng chói mắt, danh chấn Đế quốc Thiên Vũ, thậm chí có hi vọng trở thành một trong những cường giả cấp bậc Tam Hồn cảnh trẻ tuối nhất.

Liếc mắt nhìn Chu Vũ một cái, Lý Phong liền nhìn về phía hai người khác ở trong cung điện, trong lòng hơi ngưng trọng, cả hai người này đều là cường cấp bậc Tam Hồn cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play