Lý Phong thi triển xong thì lại về chỗ.

“Ngũ ca uy phong quá.”

“Khai Sơn quyền thức thứ sáu, Ngũ ca huynh lợi hại quá, đệ còn chưa nắm được thức thứ tư.”

Mấy người trẻ tuổi nhìn về phía Lý Phong, hâm mộ nói.

“Hừ! Luyện tập Khai Sơn quyền giỏi thì có gì đâu chứ? Thực lực không đột phá được thì giỏi đến mấy cũng uổng phí.” Lý Hải Võ lạnh lùng nói.

“Ha ha, Lý Tiểu Bàn, chẳng phải lúc trước ngươi mới bị Ngũ ca đánh cho một trận đó à? Lại muốn ăn đập trận nữa sao?”

Lý Nham Thạch nghe Lý Hải Võ nói thì cười nhạo.

Mấy vị trưởng lão cũng chú ý đến động tĩnh phía này.

“Thiên Lôi, tiếu tử nhà ngươi với Tiếu Phong hình như có mâu thuẫn không nhỏ.” Một vị trưởng lão cười nói.

“Tên tiểu tử này…”

Nghe vậy, một người đàn ông trung niên lập tức cau mày.

Ông ta nói xong thì Lý Hải Võ lập tức cảm thấy lạnh cả người.

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, lúc này Lý Thiên Lôi đi tới trước mặt Lý Hải Võ, trầm giọng nói: “Con ra đây với cha.”

Lý Hải Võ nhìn thấy sắc mặt của cha mình thì lập tức rụt cố lại, không dám nói câu nào, ngoan ngoãn đi theo sau.

Hai cha con đi tới một tòa cung điện, Lý Hải Võ lí nhíu: “Cha, cha tìm con có chuyện gì thế?”

Lý Thiên Lôi trầm giọng: “Có phải con lại đi gây phiền toái cho Lý Phong đúng không?”

Lý Hải Võ nghe vậy vội vàng nói: “Cha, Lý Phong kia chẳng là cái thá gì cả, thiên phú tu luyện rất thấp, chỉ có thiên phú võ học mạnh mà thôi. Cho con thời gian, con nhất định sẽ vượt qua hắn.”

“Vượt qua Lý Phong thì đáng kiêu ngạo lắm à?” Lý Thiên Lôi trầm giọng.

“Cha.” Lý Hải Võ sợ hãi nhìn cha mình.

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, lúc nào cũng chỉ biết giới hạn trong gia tộc của mình. Nhà họ Lý chúng ta tồn tại bao nhiêu năm như vậy, con nói xem là nhờ vào cái gì?” Lý Thiên Lôi hỏi.

Lý Hải Võ ngấn người ra, sau đó không chút do dự trả lời: “Đoàn kết.”

“Đúng vậy! Đoàn kết! Đây là điều mà mỗi con cháu nhà họ Lý đều phải ghi nhớ! cho dù là lúc

bình thường thì chúng ta cũng phải đoàn kết với nhau, càng không cần nói đến thời điếm hiện tại!”

Lý Thiên Lôi lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh như hổ rình mồi, chỉ chầu chực chờ lão tố của nhà họ Lý chúng ta ngã xuống. Nếu như lão tổ thực sự ngã xuống, con có biết hậu quả là gì không? Con có nhớ cha đã từng nói với con về chuyện của nhà họ Hồ ở quận Hồ Nham không?”

“Nhà họ Hồ?”

Nghe cha nói vậy, Lý Hải Võ lập tức nhớ tới chuyện cha từng kế cho mình, vô thức ngẩn ra.

Nhà họ H’ô từng là một trong những gia tộc lớn nhất ở quận Hồ Nham, cũng tồn tại hơn 5000 năm, trong tộc có bốn vị cường giả Đan Nguyên cảnh, hơn nữa có hai vị đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, vô cùng cường thịnh.

Nhưng sau khi bốn vị cường giả này đạt tới tuổi thọ nhất định mà tử vong, thì nhà họ Hồ nháy mắt chẳng còn chút vị thế nào, tất cả tài nguyên cũng bị những gia tộc lớn khác cướp đoạt!

Thậm chí, những người nhà họ Hồ cũng liên tục bị những cường giả khác tập kích, số lượng tử vong càng lúc càng nhiều.

Còn lại một vài vị cường giả Tiên Thiên cảnh chật vật đưa những người còn lại rời khỏi quận Hồ Nham.

Một gia tộc cường đại và hưng thịnh lập tức xuống đáy xã hội, thời gian chưa tới một tuần.

“Nhà họ Lý chúng ta còn thì con mới có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn như hiện tại, yên tâm dùng tài nguyên của gia tộc để tăng cường thực lực. Nếu như gia tộc không còn nữa thì chúng ta cũng chẳng khác nào nhà họ Hồ, nháy mắt mất hết tất cả, giống như con chó nhà có tang, chật vật chạy trốn.”

“Đổi thủ hiện giờ của chúng ta là nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh, con có bản lĩnh thì coi Triệu Thiên Vũ làm đối thủ của mình đi!”

Lý Thiên Lôi trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play