“Ta vẫn khó có thể tưởng tượng được có thể lĩnh ngộ đồ văn trên bia Thiên Phú, kỳ thật từ khi phủ Thần 'Văn chúng ta thành lập tới nay, tổng số người lĩnh ngộ được cũng không nhiều." Lại một người đàn ông vạm vỡ nói: "Ta lĩnh ngộ lâu như vậy, hoàn toàn không hiểu gì cả."
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Lát nữa Vương Tuấn sẽ tới đây kiểm tra, chẳng phải là sẽ lập tức biết được rốt cuộc anh ta có thật sự lĩnh ngộ được không Thanh niên có khuôn mặt bình thường nói.
Khâu Hãng, Triệu Thiên Húc, Văn Thiến, Khôi Nham, bốn người bọn họ là đệ tử nòng cốt của phủ Thần Văn!.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Đám người Khâu Hãng sư huynh đến đây.”
“Bảy vị đệ tử nòng cốt, Tân Chỉ Lan sư tỷ và Ngô Hạo sư huynh chưa tới”
Những người khác đang nhìn bốn người, trong mắt là vẻ kính sợ.
Vút!
Bồng nhiên từ xa có một bóng người nhanh chóng bay tới, gia nhập vào trong bốn người này, trên người vị thanh niên này hơi bẩn, cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy vị thanh niên này, những người khác lại không dám có chút khinh thường nào.
“Là Ngô Hạo sư huynh!”
"Ngô Hạo sư huynh khắc họa Thần văn vô cùng điên cường, có đôi khi mấy tháng cũng không bước ra khỏi cung điện một bước, huynh ấy thế mà cũng tới”
Mọi người đều bàn tán.
“Ngô Hạo, khó được ngươi có thời gian tới đây” Nhìn thấy Ngô Hạo đến, thanh niên tuấn mỹ Khâu Hãng lập tức cười nói
Mí mắt Ngô Hạo hơi giật, nói: "Ta muốn xem thử Vương Tuấn làm thế nào dẫn động đồ văn trên bia Thiên Phú."
Sau khi nói xong anh ta liền không nói thêm gì nữa, một mình đứng ở một bên, im lặng đợi
Mà trong tay anh ta xuất hiện một quyển sách Thần văn thật dày, anh ta nhìn sách, hoàn toàn đảm chìm vào trong đó, dường như lập tức quên đi bốn người bên cạnh.
Bốn người kia biết tính cách của anh ta, cũng không nói gì với anh ta nữa.
"Oa, nhiều người như vậy à?"
Lúc này tại một chỗ trên quảng trường, có hai bóng người nhanh chóng bay tới, một người trong đó nhịn không được cảm thán.
"Là Lý Phong!”
Có người tình cờ nhìn thoáng qua bên này, nhìn thấy một người trong đó, lập tức ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ngay lập tức, rất nhiều người đều nhìn qua.
"Lý Phong? Là ai?"
“Thanh niên bên cạnh Lôi Đình ở khu vực phía đông kia."
"Bộ dạng rất đẹp trai, nhưng mà nghe nói thuật Thần Văn của hắn rất thấp, ngay cả Thần văn nhất phẩm cũng không luyện chế ra được mấy loại, chẳng lẽ Tân sư tỷ và cả Linh Hân sư tỷ thích loại hình như vậy sao?"
Những người này bàn tán, trong mắt hiện rõ địch ý.
Lúc trước cả Linh Hân, Tân Chỉ Lan đều nói giúp Lý Phong, chuyện này găn như đều truyền khắp phủ Thần Văn, không biết có bao nhiêu người âm thầm tan nát cõi lòng.
"Tiểu Hân, là Lý Phong” Tại một chỗ, có hai cô gái đang đứng, một cô gái mặc áo tím trong đó lập tức tức giận nói: "Lý Phong này hơi quá đáng, lúc trước ngươi giúp hắn giải vây, kết quả hiện tại tin tức đều truyền khắp phủ Thần Văn, thậm chí còn có tin đồn nói ngươi thích Lý Phong, còn cùng tranh giành Lý Phong với Tần sư tỷ”
Linh Hân lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chân tướng sự việc chúng ta biết là được rồi”
Cô ta cũng không có giải thích gì, khi tin đồn này truyền bá khắp phủ Thần Văn, lúc đầu trong lòng cô ta rất tức giận, sau đó số người thường xuyên đến tìm cô ta giảm đi rất nhiều, cô ta cũng hiếm khi được yên tĩnh vài ngày, cho nên cũng lười giải thích.
"Tiểu Hân, nếu ngươi không giải thích, việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của ngươi đó." Hồng Anh vội vàng nói.
Thấy Linh Hân không hề nói gì, cô ta liền giật mình, nói: 'Ngươi sẽ không thật sự thích Lý Phong chứ?”
"Nói bậy cái gì đó?" Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhần của Linh Hân đỏ lên, lập tức nhịn không được nhéo Hồng Anh một cái.
Ta và Lý Phong gặp nhau cũng chỉ mới mấy lần, từ lúc biết nhau đến hiện tại cũng mới không đến một tháng, lần trước giúp hẳn cũng chỉ là bởi vì đến từ cùng một chỗ với hẳn, sao ta có thể thích hắn?”
Cô ta nhìn Lý Phong, trong lòng nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên Lý Phong nhìn thấy cô ta liền trực tiếp phớt lờ, hiện tại nhớ tới cô ta vẫn còn tức giận đến nghiến răng.
Gô ta chính là con cưng của phủ Thần Văn, trong hàng ngũ đệ tử nòng cốt, ngoại trừ Tân Chỉ Lan và Văn Thiến, thì trong các nữ đệ tử của phủ Thần Văn không có ai có thể sánh với cô ta, sư phụ của cô ta lại là trưởng lão cấp bậc Thất Phách cảnh của phủ Thần Văn, thân phận cao cỡ nào? Nhưng mà lần đầu tiên gặp lại bị Lý Phong trực tiếp phớt lờ?
Cẩn thận nhìn Linh Hân một chút, lúc này Hồng Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: " Vậy là tốt rồi. Lý Phong không xứng với ngươi, muốn chọn, thì cũng phải chọn người như bọn Vương Tuấn sư huynh mới được”
Nghe vậy, sắc mặt Linh Hân lập tức hơi trầm xuống, nói: "Hồng Anh, ta nói rồi đừng nói chuyện này ở trước mặt ta."
"Được, được, ta sai rồi, ta không nói” Nhìn thấy Linh Hân thật sự tức giận, Hồng Anh vội vàng nói.
Bên kia, Lôi Đình nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, lập tức đắc ý, nói: "Lý Phong, ngươi xem ca được hoan nghênh biết bao nhiêu, mỗi lần đến đây, tất cả mọi người đều nhìn ta kia”
Lý Phong: "..."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía tấm bia đá thật lớn ở trên quảng trường trung tâm, nhìn về phía đồ án kia, trong lòng yên lăng trầm tư.