Rất nhanh chóng, tin tức
#Tuyên bố của Đường Gia Mộc# đã leo lên top tìm kiếm nóng hổi.
Đường Gia Mộc đã có hành động khá cứng rắn để ngăn chặn những lời chỉ trích không cần thiết từ một số lượng lớn người hâm mộ. Tuy nhiên, vẫn còn một bộ phận nhỏ không hài lòng với tôi, từ bỏ Đường Gia Mộc và quay lại chỉ trích.
Tuy nhiên, điều này dường như không ảnh hưởng quá nhiều tới danh tiếng Đường Gia Mộc. Bởi ngay từ đầu con đường mà anh lựa chọn đã là chỉ tập trung công việc, không scandal.
Thậm chí, thái độ cứng rắn của Đường Gia Mộc còn thu hút được cảm tình từ công chúng.
Tôi chỉ đứng đó sững sờ với chiếc điện thoại trên tay. Được thần tượng bảo vệ như vậy, tôi cảm thấy rất cảm động. Nhưng trong lòng tôi còn nhiều ngờ vực hơn.
Trong tuyên bố của Đường Gia Mộc, anh ấy nói rằng chúng tôi là người quen cũ. Tôi đã cố gắng nhớ xem mình và anh ấy có điểm chung gì từ trước đến nay mà không thể nhớ ra.
Vụ việc hồi đó, khi gọi đến kênh radio tôi cũng không báo danh, anh ấy chắc chắn không biết tôi. Thực sự muốn hiểu rõ hơn, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua nó.
Có lẽ là vì nhờ chương trình truyền hình thực tế mà tôi mới có cơ hội theo dõi Đường Gia Mộc "bằng da bằng thịt".
"Em và Gia Mộc có quen biết nhau thật à"? Ngô Vũ đến gần tôi và thì thầm. Hoá ra người nổi tiếng cũng thích "ăn dưa".
Sau 2 ngày ghi hình cùng nhau, tôi và Ngô Vũ cũng gọi là có chút quen biết. Vì đều cùng là diễn viên, chúng tôi có nhiều chủ đề chung để trò chuyện.
Ngô Vũ cũng là một diễn viên tài năng và tốt bụng, anh ấy luôn sẵn lòng học hỏi và không giấu diếm, đã chia sẻ với tôi rất nhiều điều.
Nhưng trước câu hỏi này, tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Tôi không phải là quá quen biết với Đường Gia Mộc. Từ khi anh ấy còn là một ca sĩ mạng ít người biết đến cho đến khi bước từng bước trở thành một ca sĩ hàng đầu nổi bật như bây giờ.
Giữa tôi và anh ấy, ngoại trừ lần trao đổi sóng radio năm năm trước, không còn điểm chung nào khác. Nhiều nhất là trước đây lúc tôi vô tình lọt vào vlog du lịch của anh ấy, nhưng đó cũng chỉ là một sự trùng hợp.
Nếu tôi trả lời câu hỏi này, tôi sẽ bị nghi ngờ là nói dối để gây chú ý và cái mác của sự thật có thể bị phơi bày, điều đó sẽ rất xấu hổ.
Vì vậy, tôi đã quyết định không trả lời Ngô Vũ mà chỉ mỉm cười lịch sự. Anh ấy thấy tôi không muốn nói nhiều thêm nên cũng không hỏi thêm. Trong giới giải trí mà, ai mà không có bí mật của mình.
Khi bước vào trò chơi, đối thủ của tôi là Hồ Linh.
Cô ấy nhấp nháy đôi mắt to và nói với vẻ ngoài ngây thơ: "Chị ơi, xin đừng quá nặng tay nhé." Đằng sau ánh mắt dịu dàng đó là một lưỡi dao sắc lẹm.
Hôm nay, chúng tôi chơi trò chơi "chiến đấu trên nước", nam và nữ được chia thành hai đội để đấu cùng nhau. Tôi và Hồ Linh được chia cặp đấu với nhau.
Tôi muốn kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng nên đã quyết định đè cô ấy xuống tấm đệm. Kết quả là Hồ Linh bất ngờ té xuống nước. Tại thời điểm đó tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Tôi đã từng học qua một số kỹ thuật chiến đấu và biết rằng lực đẩy của mình không đủ mạnh để đẩy cô ấy vào nước. Phản ứng theo bản năng, tôi vươn tay ra để kéo Hồ Linh lên. Thay vì cố gắng để trèo lên Hồ Linh lại bất ngờ có ý định kéo tôi xuống nước.
Nếu nhìn từ bên ngoài, có vẻ như tôi cố ý đẩy Hồ Linh xuống và ngăn cản cho cô ấy nổi lên. Quả là cái bẫy hoàn hảo nhưng rất tiếc tôi không phải quả hồng mềm.
Trong khoảnh khắc tôi chạm vào Hồ Linh, tôi đã nhận ra ý đồ của cô ấy ngay lập tức. Khi cơ thể tôi bắt đầu nghiêng, tôi cũng té xuống nước theo. Tôi biết bơi, nên việc té xuống nước cũng không là vấn đề gì, nhưng Hồ Linh lại đạp loạn xạ, dùng sức mạnh để đá vào tôi.
Nhóm cứu hộ của chương trình không nghĩ rằng việc ngã xuống nước là vấn đề lên nên việc cứu hộ diễn ra khá chậm chạp. Tôi chỉ cảm thấy mình thật sự đã ngâm mình trong nước một thời gian không hề ngắn
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng ai đó nhảy xuống nước. Rất nhanh, tôi được người khác kéo lên khỏi nước, và đưa ra bên cạnh tấm đệm. Tôi dùng hết sức lực, mặc dù mắt tôi vẫn còn mơ hồ vì nước, nhưng vẫn cố gắng bò lên bờ.
Người cứu tôi cũng theo sau. Khi tôi mở mắt ra nhìn, người đó là Đường Gia Mộc. Anh ấy trông rất lo lắng: "Em không sao chứ?"
Tôi đã nuốt vài ngụm nước nên dù cố gắng nên mấy cũng khó có thể nói thành lời. Lúc này Đường Gia Mộc đã nhẹ nhàng vỗ lưng, cử chỉ rất dịu dàng và cẩn thận.
Tôi chỉ nhớ lại rằng, khi cuộc thi bắt đầu, nhóm của anh ấy đã ở ngay cạnh chúng tôi. Vì vậy, anh ấy đã có mặt nhanh hơn cả nhóm cứu hộ.
Khi nhìn thấy gương mặt của anh ấy gần tôi như thế, tôi không thể không tự hỏi: Liệu anh ấy có thực sự... nhận ra tôi không?