25/

Làm bài tập hóa học đến đầu óc choáng váng, tôi ngước nhìn lên và xoay xoay cổ tay đau nhức. Ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía chỗ ngồi của Quý Hành.

Chỗ ngồi của Quý Hành không một bóng người, ghế phía sau tôi của Nghiêm Vấn cũng không ai ngồi, họ đã đi tham gia cuộc thi toán học ở thành phố bên cạnh hai ngày trước, cùng với Tô Nghi.

Kể từ sự kiện ở nhà thi đấu hai tuần trước, mối quan hệ giữa tôi và Quý Hành đã giảm xuống mức độ lạnh lẽo chưa từng có, trước kia còn thỉnh thoảng gặp mặt có thể chào hỏi nhau, bây giờ cậu ấy lại tránh xa tôi như tránh tà.

Tôi thích Quý Hành, thực tế việc thích Quý Hành cũng đơn giản như việc uống nước vậy. Có lẽ là vì đôi nút tai ở bệnh viện, có lẽ là vì những lần cãi nhau trong lớp học, có thể là vì màn pháo hoa đêm Giao thừa, hoặc có thể tất cả những điều này đều là lý do tôi thích Quý Hành.

Nếu tôi chỉ là Tống Thời, tôi nghĩ tôi sẽ không chút do dự mà đồng ý với Quý Hành. Nhưng tôi là Tống Thời, cũng là Tống Thập.

Giữa Tống Thời và Quý Hành, chỉ cách nhau vài chỗ ngồi trong lớp học, nhưng giữa Tống Thập và Quý Hành, lại cách nhau cả một số phận không biết trước và tương lai ảo não.

Có thể một ngày nào đó, đối với tôi, Quý Hành sẽ trở lại thành một cái tên nhẹ nhàng mà tôi viết trên giấy; đối với Quý Hành, tôi sẽ thành một linh hồn không biết từ đâu đến, cũng không biết đi về đâu.

Tôi không biết ngày đó sẽ đến khi nào, nhưng tôi biết, tôi nên chịu trách nhiệm về điều đó.

26/

Sau kì thi học kì, mùa hè đến và không bao lâu sau là lại bắt đầu một năm học mới. Trong nháy mắt, tôi đã đến thế giới này gần một năm.

Ngay khi bắt đầu năm học cuối cấp, trường thông báo sẽ lập một lớp chọn lọc mới, những học sinh thuộc top 30 của khối sẽ được chuyển vào lớp này, theo thông lệ của trường hàng năm.

Không nằm ngoài dự đoán, Quý Hành và Nghiêm Vấn đều lọt vào lớp chọn lọc, Tô Nghi cũng vậy.

MMặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều trong một năm qua, nhưng nền tảng kiến thức vẫn là rào cản. Kết quả thi cuối kì trước tôi mới vừa chật vật lọt vào top 100 của khối, dĩ nhiên tên tôi không có trong danh sách.

Quý Hành và Nghiêm Vấn chuyển đi rất nhanh, tôi chỉ đi ăn sáng một chút, quay về lớp đã không thấy dấu vết của họ nữa.

Tôi nhìn chỗ ngồi trống trải của Quý Hành mà lòng cũng thấy trống rỗng.

Năm cuối cấp trôi qua với lịch trình bận rộn và đau khổ. Mỗi ngày mở mắt là đến bài tập, nhắm mắt là mệt đến độ ngủ thiếp đi trong một giây.

Các bài kiểm tra càng ngày càng dày đặc, đề thi càng lúc càng nhiều, thời gian đếm ngược càng ít đi.

Tại sao những câu sai trước đó vẫn sai, tại sao không cẩn thận lại tính nhầm, tại sao lần trước đúng mà lần này lại sai...

Những vấn đề ấy như những tấm lưới kín đáo, bủa vây tôi chỉ có thể thở không ra hơi. Tôi đã không biết bao nhiêu lần trên đường về nhà không kìm được mà rơi nước mắt, bao lần dù mệt mỏi đến mức nào cũng khó ngủ bởi lo âu.

Mặc dù tôi đã từng trải qua kì thi đại học một lần, nhưng tôi vẫn không tìm được cách nào để thoát khỏi.

Tôi vẫn sẽ gặp Quý Hành.

Đôi khi là trong giờ ra chơi, xuống lầu chạy thể dục, tình cờ nhìn thấy cậu ấy trong đám đông, đôi khi là trong giờ ăn trưa tại căng tin, đôi khi là vào buổi sáng trên đường đến trường, nhìn thấy bóng lưng từ xa.

Nhưng phần lớn tôi vẫn thấy tên cậu qua bảng điểm. Tên Quý Hành luôn dẫn đầu, và điểm số của anh ấy càng ngày càng đẹp.

Những định lý mà tôi thấy khó hiểu luôn dễ dàng trong tay Quý Hành, cậu ấy luôn tỏa sáng trong mắt tôi.

Tôi cũng thầm so sánh khoảng cách giữa chúng tôi, dù biết rằng chẳng khác nào so sánh với điểm tuyệt đối, nhưng tôi vẫn thấy vui mừng mỗi khi khoảng cách ấy giảm đi một, hai điểm.

Quý Hành quá xuất sắc, tôi cần phải xuất sắc hơn, và xuất sắc hơn nữa.

Vào dịp năm mới, hiệu trưởng thông báo trước lá cờ rằng Quý Hành đã được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu trong nước, tên anh trở thành một dòng chữ lớn, được treo ở cổng trường nổi bật nhất.

Kể từ ngày đó, Quý Hành hiếm khi đến trường, và tôi cũng không gặp cậu ấy nữa.

Khi còn 20 ngày nữa là đến kì thi đại học, điểm số của tôi cũng dần ổn định ở top 50 của khối. Mọi thứ cơ bản đã được định hình, tất cả những gì tôi có thể làm là kiểm tra và lấp đầy những chỗ hỗng.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp được ấn định vào thứ Sáu, nhiều người mang theo điện thoại đến trường, nhiều cô gái thậm chí còn mang theo mỹ phẩm để trông thật xinh đẹp, mặc dù điều này trái với quy tắc của trường, nhưng nhà trường cũng lờ đi.

Trong giờ tự học buổi sáng, Tư Tư lén trang điểm. Tôi nhìn thấy đôi mắt của cô ấy như muốn trợn bay ra khỏi mặt, cuối cùng không nhịn được nữa, ra tay ngăn cản.

Dù đã nửa năm rưỡi không đụng đến những thứ này, nhưng kiến thức cơ bản vẫn còn đó, tôi nhanh chóng bắt nhịp, trang điểm cho cô ấy một khuôn mặt nhẹ nhàng như không trang điểm.

Tư Tư nhìn vào gương và rất hài lòng, miệng cười rộng lớn, khen ngợi rằng tôi giống như Nữ Oa giáng trần, tôi tự hào nhếch mép đón nhận ánh nhìn ngưỡng mộ của cô ấy.

Đến giờ tôi mới biết tại sao Tư Tư lại biết nhiều chuyện như vậy, bởi vì cô ấy là một cái máy phát thanh!

Vừa kết thúc giờ tự học, xung quanh tôi đã có bảy, tám, chín, mười cô gái vây quanh, gọi tôi là “Nữ Oa mẫu mẫu”.

Không còn cách nào khác, tôi đành bỏ qua bữa sáng và giúp tất cả các cô gái trang điểm. Mọi người đều rất vui, ngoài tôi ra không ai không cười, bởi vì tôi không thích cười.

Khi nhà trường thông báo trên loa phóng thanh rằng lớp năm đi chụp ảnh tốt nghiệp, Quý Hành, Nghiêm Vấn và một số bạn học khác đã chuyển đến lớp chọn lọc đang chờ đợi ở dưới.

Trong đám đông, tôi vẫn nhìn thấy Quý Hành ngay lập tức. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, nở nụ cười và nói chuyện với người đứng bên cạnh.

Đã rất lâu tôi không thấy cậu ấy gần như vậy, khi gặp lại, tim vẫn đập nhanh, không biết phải làm sao. Mọi người xếp hàng, lần lượt lên sân khấu chụp ảnh, các cô gái đứng phía trước, các chàng trai đứng phía sau.

Tư Tư đứng cạnh tôi, và các chàng trai phía sau cũng nhanh chóng tìm được vị trí của mình. Tôi cúi đầu chỉnh lại cổ áo cho mình, Tư Tư thấy vậy cũng nhờ tôi giúp.

Tôi nghiêng người chỉnh lại cà vạt cho cô ấy, ánh mắt lướt qua bàn tay treo bên cạnh của chàng trai đứng phía sau tôi, trên mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ. Đó là bàn tay của Quý Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play