Sợ Hãi! Đã Kêu Là Show Tài Năng Rồi Cơ Mà...

Chương 2: Vòng loại


3 tháng


Mười phút sau, cửa phòng khảo sát lại được mở ra lần nữa.

Chàng trai bước ra. Trông cậu như một chú mèo con nhỏ nhắn, đầu cúi xuống, vô cùng mờ mịt, vẻ mặt kiểu ‘Tôi là ai, tôi đang làm gì ở nơi này.’

Phía sau cánh cửa khép hờ của phòng khảo sát, ba giám khảo đang tranh cãi kịch liệt với đạo diễn chương trình.

"Không biết sài súng, hơn một nửa đạn không trúng bia. Tay run, kiến thức sơ cứu cũng bằng không. Chúng ta không cần tuyển thủ chỉ biết lãng phí thời gian như thế này." Sau khi nhận được báo cáo, đạo diễn chương trình chương trình lập tức tỏ thái độ.

Giám khảo nhẹ nhàng bật lại: "Không phải tay run, mà là cả người đều run. Muốn dùng súng thì có thể luyện, tuyển thủ này có rất nhiều ưu điểm hiếm thấy."

"Cụ thể là cái gì? ‘Lòng can đảm’ đáng khen à?"

Giám khảo đề nghị: "Trước hết, ông cứ xem đoạn chiếu lại rồi nói tiếp."

Vu Cẩn không biết rằng hiện tại, màn hình thực tế ảo bên trong phòng tập luyện đang phát lại đoạn ghi hình kiểm tra đánh giá.

Đôi đồng tử chàng trai có màu hổ phách, vẻ mặt tái nhợt, mím chặt môi, mỗi khi bóp cò súng, lông mi mảnh dài lập tức run lên, bóng đen che rợp lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tất cả đều không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.

Lớn lên thế này, cho dù cậu có làm cái gì hay có đứng trước quầy cá mắm cũng thành môt cảnh cực kỳ hấp dẫn.

"Sao?"

Đạo diễn chương trình diu dàng cất giọng nói: "Tuyệt vời! Nửa tiếng nữa đưa tuyển thủ này đến thẳng sân thi đấu trên biển."

Trên hành lang, Vu Cẩn vẫn còn đang mơ màng thì bị một nhóm nhân viên công tác nhiệt liệt chúc mừng.
‘Quang vinh’ trở thành tuyển thủ tài năng dưới trướng giải trí Bạch Nguyệt Quang.

"‘Bạch Nguyệt Quang’ gì cơ ——"

Vu Cẩn vừa dứt lời, đã bị ‘đóng gói’ nhét vào trong xe nhanh như một cơn gió.

Thân xe từ từ lơ lửng dưới tác dụng của lực từ, biến thành một luồn ánh sáng trên không trung.

Không gian bên ngoài cửa sổ mờ mịt tối tăm, một góc thành phố màu xám bạc lộ ra giữa vô số khe hở của các tòa nhà cao tầng. Phương tiện giao thông bay qua bay lại.

Vu Cẩn trợn tròn mắt kinh ngạc.

Tất cả hình ảnh trước mắt đều vượt qua nhận thức của cậu.

Mãi đến khi xuống xe, cậu vẫn giữ vững biểu cảm trợn mắt, há hốc mồm.

Nơi đây là một cái sân rộng, dòng người qua lại nhiều như mắc cửi. Trên bức tường vây bằng kim loại dán đầy biển quảng cáo của nhà tài trợ, hòm trang bị màu xanh quân đội liên tục bị đẩy ra đẩy vào cổng kết nối.

Thứ gây chú ý nhất là một chiếc máy bay đậu ở giữa sân, trục động cơ thật lớn liên tục gầm rú.

Đường băng kéo dài đến nơi xa.

Phía xa là một thảo nguyên mênh mông rọng lớn.

"Nhường một chút, nhường một chút, đừng đứng ở chỗ này —— chuẩn bị vận động đều sang bên cạnh, lập tức xuất phát." Gần như tất cả mọi người đều bận rộn.

Vu Cẩn choáng váng, mở miệng nói: "Xin cho hỏi ——"

Lập tức có nhân viên công tác đến gần xe nói: "Tuyển thủ số 300012 phải không, đeo trang bị mới ở bên trái lên."

"Cái gì? Thiệt hả trời? Cậu thật sự là tuyển thủ ——" Mắt nhân viên công tác bỗng nhiên loé sáng, nhiệt tình sục sôi: "Không sao không sao hết, c


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play