Nghiêm Thành Lý nhìn vào câu “sự gần gũi và phụ thuộc thì chắc là không” mà hốt hoảng thất thần.
Trong lúc mờ mịt, dòng suy nghĩ tĩnh lặng của ông bị một ý nghĩ chợt lóe lên đâm vào, rơi rụng lả tả thành một bức tranh gần như đã bị ông quên lãng.
Trước đây ông cũng từng hỏi người khác vấn đề đó, chỉ là không được ôn hòa nhã nhặn như cô. Lúc đó ông đang thất bại trong công việc, rơi xuống đáy cuộc đời, không thể tích lũy thêm một chút kiên nhẫn nào để đối mặt với những việc vụn vặt trong cuộc sống.
Ông bực bội, thậm chí là thở hồng hộc hét lớn với Nghiêm Liệt khi còn còn: “Tóm lại con muốn cái gì!”
Ông không nhớ nổi lúc đó Nghiêm Liệt đã mang ánh mắt như thế nào, đã có tâm trạng như thế nào. Dù ông có vắt óc cũng không thể tìm ra nhiều suất diễn của Nghiêm Liệt hơn trong ký ức. Ông chỉ nhớ đối phương trở nên ngoan ngoãn yên lặng, ngồi xổm ở góc phòng chơi chiếc xe điều khiển từ xa của mình.
Nói mới nhớ, Nghiêm Liệt khác với những đứa trẻ khác, anh không thích đồ chơi lắm.
Dù là xe biến hình đẹp đẽ hay khối Lego trí tuệ thì khi cầm trên tay anh đều ít khi tỏ ra vui vẻ. Phần nhiều giống như để giết thời gian, nhân tiện đối phó với sự qua loa của bậc cha mẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT