Buổi sáng hôm đó, chủ nhiệm lớp sải bước vào lớp, viết thật mạnh một con số lên tấm bảng đen phía sau, giữa đám bụi phấn rơi xuống, thông báo hôm nay là ngày học cuối cùng dưới cương vị học sinh cấp ba của bọn họ.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, Phương Chước thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Cô đứng trên bục giảng, nghiêm mặt nói: “Các em đều là những học sinh cực kỳ ưu tú, trải qua mười mấy năm gian khổ dùi mài kinh sử, các em đã đi đến bước ngoặt của cuộc đời. Với tư cách là giáo viên của các em, cô thực sự ɕảɷ ŧɦấყ tự hào, mong cho con đường tương lai của các em bằng phẳng, chúc các em chân cứng đá mềm…”
Những lời như vậy có lẽ cô giáo đã nói rất nhiều lần, cho nên giọng điệu trầm bổng du dương, trôi chảy tự nhiên, nhưng đồng thời cũng giống như đang đọc diễn cảm, không có bao nhiêu tình cảm chân thành. Sau khi đọc hết mười phút, cô thở dài một tiếng, lấy giáo án ra, lạnh lùng nói: “Giờ thì nói về các lỗi sai hay mắc phải, cô ɕảɷ ŧɦấყ những kiến thức này nhất định sẽ thi. Nếu thật sự có trong đề, ai dám làm sai thì cô sẽ treo tên người đó lên bảng thông báo để cảnh tỉnh mấy đứa học sinh lớp 11.”
Nhưng những câu này đã chẳng thể đe dọa được đám học sinh hiện tại, cả đám hí ha hí hửng nhìn người trên bục, trông rất ngứa đòn.
Sau bữa tối, một vài vị phụ huynh tới đón con về nhà, ngày mai sẽ tự mình đưa con đi thi.
Cô chủ nhiệm cẩn thận đưa giấy thi cho phụ huynh, nhắc đi nhắc lại gia đình phải bảo quản thật cẩn thận, xuất phát sớm một chút kẻo kẹt xe. Lúc đưa giấy thi còn cảm giác như cô giáo không tình nguyện lắm, ngón tay giữ chặt tờ giấy làm như rất thiếu lòng tin với phụ huynh khiến cho mấy vị phụ huynh cũng bắt đầu thấp thỏm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT