Bà cụ là một người cực kỳ nghiêm túc, Phương Chước hay bắt chuyện với bà nhưng bà không thích trả lời, thỉnh thoảng có đáp lại nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô.
Giờ hồi tưởng lại mới sực nhớ ra lúc nhỏ Phương Chước yếu đuối và ngây thơ đến nhường nào, trên mặt hiện rõ mấy chữ “muốn được chú ý”.
Những hình ảnh quá khứ nhanh chóng lướt qua trong đầu như một bộ phim chất lượng thấp, Phương Chước chợt nhận ra có thể bà nội đã nhìn thấy hết những hành động nhỏ nhặt của cô trước đây.
Chiếc ghế gỗ thấp hướng ra đường trong sân, cánh cổng không bao giờ khoá mỗi lần về muộn, bộ quần áo cũ được vá chỉn chu, đôi giày vải mua cũ được giặt nhiều đến mức bạc màu, bát cháo trắng nóng hầm hập đặt sẵn trên bàn mỗi khi cô đơn về nhà…
Có lẽ ở trong mắt bà cụ, tất cả mọi sự bướng bỉnh của Phương Chước đều ngây thơ… Và đáng thương biết bao.
Ngoài miệng bà bảo cô đừng ỷ lại vào mình, nhưng lại dễ dàng bỏ qua cho những rắc rối mà Phương Chước gây ra.
Bà sinh ra trong một thời đại khắc nghiệt, hiện thực nói với bà rằng nếu không mạnh mẽ thì sẽ không thể sống sót, thế nên bà đã tự bóp chết sự ngây thơ của mình từ lâu, cũng như dùng cách thức tương tự để đối xử với Phương Chước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT