Phương Chước cầm điện thoại di động trong tay, chẳng hiểu vì sao lại trốn lên sân thượng không một bóng người rồi chui vào trong góc ngồi xổm, cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định nhắn cho Nghiêm Liệt một chữ:
“Tách.”
Nghiêm Liệt đang thấy lạnh đến mức không thở nổi giữa cơn mưa phùn rả rích, cậu có thể cảm nhận được điện thoại nằm trong túi áo mình run lên, nhưng cậu không lấy nó ra vội mà chỉ tiếp tục buông mắt nhìn những người đang vội vã chạy mưa bên dưới.
Cậu tưởng đó chỉ là tin nhắn quảng cáo bình thường, nhưng có lẽ vì quá buồn chán, nên một lúc sau vẫn lấy điện thoại ra xem thử, không ngờ tin nhắn lại đến từ số điện thoại của Diệp Vân Trình.
Thậm chí tin nhắn đó còn chẳng phải là câu hỏi, chỉ có vỏn vẹn một chữ duy nhất, vậy mà dường như nó có thể vượt qua quãng đường cách xa vài chục dặm để ấn nút tạm dừng thế giới của cậu.
Nhất định là trong tay Phương Chước có một chiếc điều khiển từ xa mang khả năng điều khiển cảm xúc của Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt nở nụ cười, những ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play