Căn phòng còn lại là để dành cho Tiểu Mục.
Một mình Diệp Vân Trình không thể trông coi quầy hàng, ông cần người khác giúp đỡ. Tiểu Mục khỏe mạnh cường tráng lại ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù anh ấy không quá thông minh nhưng cũng đã hiểu rõ quy tắc xã hội cơ bản, biết nên cư xử như thế nào.
Vì đã trải qua vài công việc không mấy vui vẻ nên bây giờ Tiểu Mục hơi khép kín, không thỏa mãn với tất cả những công việc do Lưu Kiều Hồng giới thiệu. Hiện tại chỉ nhốt mình trong phòng, hoặc là đáng thương ngồi trước cổng nhà Diệp Vân Trình để nương nhờ ông.
Trong lòng Tiểu Mục, Diệp Vân Trình chứng kiến anh ấy lớn lên từ nhỏ mà không hề tỏ ra kỳ thị, ông chính là người nhà của anh ấy. Anh ấy chịu uất ức muốn được an ủi, cho nên mới quay về. Diệp Vân Trình không nỡ từ chối anh ấy.
Phương Chước có thể hiểu được, khẽ thở dài: “Được ạ.”
“Cháu vẫn nên ở lại trường đi, sẽ tiện hơn. Chỗ cậu không có giường cũng chẳng có đồ dùng trong nhà, cháu ở sẽ không thoải mái, ảnh hưởng đến việc học tập của cháu.” Diệp Vân Trình nói: “Hơn nữa Liệt Liệt cũng sống trong trường, một mình thằng bé ở đó sẽ buồn chán lắm đấy. Cuối tuần các cháu lập nhóm rồi học chung với nhau đi.”
Chỉ trong hai câu nói ngắn ngủi mà ông đã hai lần nhắc đến chữ “học”, Phương Chước đã hiểu rõ ý đồ của ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT