Tiểu Mục là hàng xóm của Diệp Vân Trình, đã sống ở đây từ nhỏ.
Trước đây được Lưu Kiều Hồng giới thiệu vào trong trấn làm việc, không biết vì sao mà hai ngày trước lại trở về, gần đây vẫn luôn tự nhốt mình trong nhà.
Sau khi Phương Chước ra ngoài, anh ấy cũng lặng lẽ đi ra, muốn thừa lúc trên đường đang không có ai để ra cổng thôn nhận một gói hàng. Đúng lúc đó có hai người ở phía sau, anh ấy thấy họ thì sợ tới mức hồn bay phách tán, lúi húi nhặt lại giày rồi quay về, nửa đường nhờ Diệp Vân Trình rồi lại trở về nhà tự kỷ tiếp.
Diệp Vân Trình đồng ý lấy gói hàng giúp anh ấy. Ba người đổi hướng đi đến tiệm tạp hóa ở cổng thôn.
Phương Chước nghe đôi câu, cảm thấy người kia thật kỳ quái, không lý giải nổi. Đã lặng lẽ đi sau theo họ thì thôi đi, đến khi bị đèn chiếu vào thì phản ứng cũng rất kì lạ, suýt nữa dọa ngã cả Nghiêm Liệt, mà tự anh ấy cũng sợ bay cả giày.
Nhưng ít nhất bọn họ vẫn quang minh chính đại mà bật đèn, dù sao cũng chẳng thể nói là lén lút, có gì đâu mà phải sợ?
Tối nay hai người đều bị sốc, hệ thống ngôn ngữ bị chặn đứng, thực sự không muốn mở miệng nói chuyện. Nhất là Nghiêm Liệt, vẻ mặt nặng nề, bước chân như chết lặng, nghe Diệp Vân Trình ở trước mặt giải thích thì cúi đầu xuống, sự chú ý không biết đã bay đến nơi nào rồi.
Phương Chước thấy bóng lưng chán nản của cậu, không nhịn được giơ tay lên xoa đầu cậu. Cậu khẽ quay người lại, lộ ra vẻ mặt gượng gạo không thể coi như đang cười.
Phương Chước đặt cái đèn pin vào trong tay cậu, để cho bàn tay đang nắm chặt đến trắng bệch kia của cậu bình tĩnh lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT