Phương Chước ɕảɷ ɠıáɕ mình như biến thành con ếch bị ngâm trong nước ấm*, cả chân tay và não bộ đều tê dại trong làn nước ấm ấy.

(*: Nước ấm nấu ếch xanh: con người sống trong an nhàn sung sướng quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn)

Diệp Vân Trình thấy ánh đèn thì biết là cô, ông mừng rỡ nhưng cuối cùng vẫn cố kìm lại, bảo: “Cậu còn tưởng cháu không đến chứ? Cậu về trước khi trời sẩm tối, sao cháu lại đến muộn thế?”

Phương Chước không trả lời mà chỉ đứng dậy xách cặp lên, chiếu đèn pin trong tay xuống mặt đất.

Diệp Vân Trình nói: “Ở đây cách một đoạn xa mới có một ngọn đèn đường, nhưng chừng mấy tháng trước đã bị hỏng mất rồi, cháu thấy đường đi không? Cháu đi một mình không sợ ư?”

Phương Chước nuốt nước bọt, chừng hai giây sau mới trả lời: “Không ạ.”

Diệp Vân Trình đến gần rồi nhận lấy đèn pin trong tay cô, lúc lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của cô thì phát hiện cả bàn tay lạnh buốt. Ông biết cô đã cực kỳ sợ hãi, giờ chỉ đang cố mạnh miệng thôi, vì vậy ông không vạch trần.

Diệp Vân Trình treo đèn pin lên tay vịn của xe đẩy, sau đó ông ôn tồn bảo: “Bạn của cháu gọi cho cậu hỏi thăm xem cháu đã về nhà chưa, nhờ vậy cậu mới biết cháu đến. Tại cậu không xác nhận thời gian trước với cháu, cậu sơ suất quá.”

Phương Chước khẽ đảo mắt, cơ thể căng chặt từ từ thả lỏng: “À… Nghiêm Liệt ấy ạ?”

Diệp Vân Trình nghe tiếng gà con kêu chiêm chiếp bèn ngồi xổm xuống rồi nhìn xuống đất, sau đó cười hỏi: “Cháu mua gà đấy à? Muốn nuôi gà trong sân hả?”

Phương Chước gật đầu: “Vâng.”

“Cũng được, sau này gà sẽ đẻ trứng nữa đấy.” Ông nhấc túi lên rồi nói: “Cháu đưa túi cho cậu, cậu để lên xe đẩy.”

Phương Chước buông túi xách ra, sức nặng trên lưng bất ngờ biến mất khiến cô dễ chịu hơn nhiều.

Diệp Vân Trình thử xách túi lên thì phát hiện chiếc túi đựng đầy sách, ít nhất cũng gần năm cân, đằng sau còn có túi gạo chừng mười cân nữa.

Ông nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Phương Chước, không biết cánh tay gầy gò này đã xách chúng đến đây kiểu gì, sau đó đau lòng bảo: “Lần sau cháu đến thì nói giờ cho cậu biết nhé, cậu ra cửa thôn chờ cháu.”

Phương Chước trả lời: “Không sao đâu ạ.”

“Cháu đừng khách sáo với cậu, đoạn đường ngắn củn nên không mệt nhọc gì đâu.” Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cậu muốn đón cháu, chúng ta là người một nhà.”

Một lúc lâu sau, Phương Chước mới cất giọng trầm thấp: “Vâng.”

Nhờ Diệp Vân Trình đến đón nên đoạn đường trước mặt không còn xa nữa.

Phương Chước dắt xe đi ở phía sau, cô cảm tưởng chưa được bao lâu mà đã đến trước cửa nhà rồi.

Diệp Vân Trình bật đèn lớn, chiếu sáng bài trí bên trong căn nhà.

Căn phòng không còn bề bộn cũ kỹ như trong quá khứ nữa mà đã được quét dọn sạch sẽ. Rèm cửa đổi thành màu lam nhạt, bàn ghế được sắp xếp lại, lắp đặt thêm chiếc đèn sợi đốt công suất lớn khiến căn phòng sáng rực và sạch sẽ hơn.

Mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí đã biến mất, thay vào đó là mùi hoa quế tươi mát, làm Phương Chước nghi Diệp Vân Trình đã xịt nước hoa cho căn phòng.

Phát hiện này khiến cô chấn động, bèn tò mò nhìn người đàn ông trước mặt mấy lần, lúc này mới ℘ɧá ɬɧıệŋ hôm nay ông cố tình mặc quần áo mới phẳng phiu, mái tóc đã được cắt tỉa gọn gàng, không còn vẻ lôi thôi lếch thếch trước kia nữa, trông cũng khỏe mạnh hơn nhiều.

Trông như hai người hoàn toàn khác nhau.

Ánh sáng chiếu vào mặt hai người, Diệp Vân Trình nhận ra dường như Phương Chước đang quan sát mình nên hơi mất tự nhiên, chống gậy bước đến nhấc tấm gạc mỏng* trên bàn lên rồi nói: “Cháu đã ăn cơm tối chưa? Cháu có đói không? Cậu không biết cháu thích ăn gì nên làm thử vài món. Cháu đi rửa tay đi, giờ cậu đi hâm nóng thức ăn lại cho cháu.”

(*: Là tấm vải đậy thức ăn, như lồng bàn bên mình vậy đó)

Mặc dù thức ăn trên bàn đã nguội nhưng vẫn được bày biện cẩn thận và hoàn mỹ, cho thấy Diệp Vân Trình vẫn luôn đợi cô mà vẫn chưa dùng cơm. Ông thấy cô đứng im tại chỗ bèn đẩy nhẹ một cái, giục cô: “Cháu đi nhanh đi, toilet ở bên kia kìa.”

Phương Chước không đeo đồng hồ trên người nên không biết bây giờ đã là mấy giờ, nhưng cô cũng mang máng biết có lẽ đã tám giờ tối hơn.

Từng chi tiết nhỏ đều khác xa với nhận thức của cô, hóa thành từng cơn sóng lăn tăn vỗ vào trái tim cô hết lần này đến lần khác. Bãi cát gồ ghề nhấp nhô bị nước tạt mất đi những nếp gấp, dần dần trơn tru hơn bao giờ hết.

Cô đứng trước tấm gương trong toilet, tấm gương cách xa nửa mét đang phản chiếu gương mặt mờ mịt và luống cuống của cô, cả hành vi lẫn suy nghĩ đều trở nên chậm chạp. Mãi đến khi cô ra sức chớp mắt mới kết nối được người bên trong gương với mình.

Cô khom lưng vốc nước vào mặt, sau đó ngừng thở, để mặc cho dòng nước lạnh buốt lăn dài trên gương mặt nóng rực của cô.

Cách thức quan tâm săn sóc của Diệp Vân Trình khác hoàn toàn với Phương Dật Minh, ông vừa dịu dàng cẩn thận lại vừa chân thành.

Ông quan tâm thái quá, chỉ ước gì có thể thể hiện hết cho cô xem. Nhưng chiếc lọ của Phương Chước chỉ chứa được hai lạng thôi, không thể chứa nhiều hơn được nữa, tại cô sợ nó sẽ tràn ra, cũng sợ mình thiếu nợ tình cảm của người ta, có lỗi với sự quan tâm của người đó.

Lồng ngực của cô bắt đầu căng chặt, cô khóa vòi nước lại, ngẩng đầu lên rồi ra sức thở gấp, sau đó lại nhìn vào người trong gương.

Lúc này cô mới nhớ ra mình quên mang khăn lau mặt vào rồi, bèn giật khăn giấy bên cạnh lau khô nước trên mặt, sau đó chải chuốt phần tóc ướt hai bên trán lại cho ngay ngắn.

Tới khi cô thong thả bước ra khỏi toilet, đồ ăn trên bàn đang bốc khói nghi ngút.

Diệp Vân Trình đã chuẩn bị xong bát đũa, khẽ dựa vào tường múc canh cho cô.

“Canh đậu hũ cá chép giúp bổ não, cháu xem cháu gầy quá rồi kia kìa.” Tay ông hơi run, cho nên lúc nói chuyện cũng không dám lơ là: “Dù cháu không muốn uống canh thì cũng phải uống chút đi, người gầy rộc ra thế kia.”

Phương Chước nhận lấy bát canh nhỏ rồi đặt xuống bàn, lúc cô định dìu ông thì ông đã chống gậy lùi về sau một bước, kéo ghế ra ngồi xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai người cứ như bị dán miệng lại vậy, dù có nhiều lời muốn nói tới thế nào, thì khi đến cổ họng đều biến thành “ngồi đi”, “ăn thôi” và “ăn cái này đi”.

Đồ ăn rất phong phú, có thịt có rau, còn có cả một bánh kem nho nhỏ ở giữa.

Chiếc bánh kem kia có hình dạng khá kỳ lạ, có lẽ do không có khuôn đổ bánh phù hợp, bơ cũng được quét cẩu thả lung tung, nhưng nhìn ra được người làm đã đặt cả tấm lòng vào đó.

Phương Chước vốn định nói không cần phải chi nhiều tiền như vậy, nhưng khi thấy vẻ mặt mong đợi của Diệp Vân Trình, cô mới nhịn xuống rồi hỏi: “Cậu tự làm bánh kem này à?”

“Ừ, nhưng cậu hấp lên chứ không nướng.” Diệp Vân Trình nhếch môi, cười xấu hổ: “Trông không đẹp lắm nhưng ăn cũng được. Cậu có làm một ít rồi đưa đến trường, mọi người ăn xong đều bảo cũng ngon.”

Phương Chước nhìn những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp trong góc bèn hỏi thêm: “Cậu thích đọc sách lắm ạ?”

“Ừ cậu có đọc, tại cũng có bận gì đâu. Nhưng cũng chỉ là mấy cuốn sách linh tinh này nọ thôi, ai cho gì thì cậu đọc cái đó.” Diệp Vân Trình nói: “Có mấy cuốn đọc khó hiểu lắm.”

Phương Chước hớp một ngụm canh rồi khen: “Canh ngon quá ạ.”

“Ngon thì tốt rồi.”

Diệp Vân Trình cũng nâng bát canh lên, nhìn cô rồi cười rạng rỡ.

Hai con ngươi màu nâu nhạt vốn tĩnh lặng xa xăm thì nay đã dần dần phát sáng.

Phương Chước nhìn sang chỗ khác, vùi đầu ăn cơm.

Cô thật sự rất đói, cộng thêm hai người không có chủ đề gì trò chuyện cùng nhau, nên ngoài ăn ra cô không biết làm gì để che đậy bầu không khí ngượng ngùng này cả, thế là cô bất cẩn ăn một bữa no căng.

Sau bữa cơm tối im thin thít ấy, Phương Chước dọn dẹp bàn ăn, Diệp Vân Trình định cản cô nhưng không được, chỉ đành để mặc cô muốn dọn thì dọn.

Sau khi Phương Chước rửa bát xong rồi quay về thì Diệp Vân Trình đã trải xong giường chiếu trong phòng ngủ cho cô.

Ông cúi người xuống, chống một tay xuống giường, căng góc ga giường ra thẳng thớm bằng tư thế không được tự nhiên cho lắm. Ông quay đầu nói với cô: “Tối nay cháu ngủ lại căn phòng này đi, muốn mở đẻn thì kéo sợi dây này một cái là được.”

Phương Chước gật đầu đáp lại, sau đó quay sang ngắm nghía xung quanh.

Căn phòng trưng bày nhiều đồ gia dụng cũ kỹ làm bằng gỗ, một bàn trang điểm sậm màu dựa sát vào tường, ngoài ra còn có một số đồ trang trí be bé xinh xinh, toàn là những món phái nữ ưa thích.

Trong nhà chỉ có mỗi Diệp Vân Trình, hơn nữa ông là phái nam, mà dường như cũng không có sở thích đó. Như vậy căn phòng này…

Diệp Vân Trình nhìn vẻ mặt của cô thì cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, thế là ông cười gượng và giải thích: “Đây là phòng của mẹ cháu, những đồ vật bên trong là do chính tay mẹ của cháu sắp xếp đấy.”

Lông mi Phương Chước khẽ run rẩy, dáng vẻ mất tự nhiên, sau đó mở to mắt nhìn thẳng vào ông.

Nhưng Diệp Vân Trình không định nói tỉ mỉ cho cô nghe, bèn gượng gạo chuyền chủ đề: “Chắc nước trong toilet đã nóng rồi rồi, cháu đi tắm trước đi, cậu ở bên phòng cách vách, có gì cháu cứ gọi một tiếng là cậu sẽ nghe thấy ngay.”

Ông dặn dò xong bèn cầm gậy định đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì Ժiện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông. Ông lấy ra xem thử rồi quay trở lại và đưa cho cô: “Cháu có muốn thông báo với bạn của mình một tiếng không? Thằng bé thật lòng quan tâm cháu đấy.”

Phương Chước nhận lấy ðiện thoại, sau đó nhìn thấy một dòng tin nhắn hỏi thăm trên màn hình sáng loáng.

Đây là một chiếc ðiện thoại thông minh, nhưng màn hình kính đã nứt vỡ vì bị rơi, thế nên cảm ứng không còn nhạy như xưa nữa.

Phương Chước lưu tên cho số 𝖉iện thoại xa lạ, sau đó nhắn một tin trả lời ngắn ngủn cho đối phương.

Phương Chước: [Tôi đến nhà rồi.]

Đối phương gần như trả lời ngay lập tức.

Nghiêm Liệt: [Tôi cũng vậy.]

Cô suy nghĩ giây lát rồi nhắn tiếp: [Tôi vừa mới ăn cơm xong.]

Nghiêm Liệt: [Tôi cũng ăn cơm xong rồi.]

Đây là lần đầu cô nhắn tin với người khác, suy nghĩ một lát mới khó khăn nặn ra một dòng chữ.

Phương Chước: [Ừ, thế chúc cậu ngủ ngon.]

Nghiêm Liệt: […]

Nghe nói nhắn một tin mất hết 10 xu*, Nghiêm Liệt đã tốn ba mươi xu vì cô rồi, giờ đã nhắn sáu tin rồi, cô mà trả lời tiếp thì không đáng.

(*: Trong raw là 1 mao tiền. Hệ thống đơn vị tiền tệ Trung Quốc lấy đơn vị “nguyên [tệ]” làm chuẩn, 1 nguyên [tệ] = 3500 VNĐ. Các đơn vị nhỏ hơn chia thành: phân – giác [mao]. 1 nguyên[tệ] = 10 giác [mao] = 100 phân)

Phương Chước thầm nghĩ, kết bạn mắc quá.

Diệp Vân Trình vẫn luôn quan sát nét mặt của cô, thấy cô đặt 𝖉iện thoại xuống bèn hứng thú hỏi cô: “Thằng bé có phải là bạn trai của cháu không?”

Phương Chước sững sờ rồi hoảng hốt trả lời: “Không đâu ạ! Cậu ấy chỉ là bạn cùng bàn của cháu thôi.”

“À.” Diệp Vân Trình nói tiếp: “Cháu thân thiết với bạn của mình quá nhỉ.”

Sao câu này nghe cứ là lạ ấy nhỉ? Nhưng Phương Chước cũng không suy nghĩ thêm, cô chỉ thuận miệng khen một câu: “Cậu ấy tốt lắm, hôm nay cậu ấy còn chở cháu đến nhà ga.”

Diệp Vân Trình định đi nhưng nghe vậy thì dừng lại, khó hiểu hỏi: “Thằng bé không về nhà ư?”

Phương Chước nói mà không chắc lắm: “Nhà cậu ấy không có ai cả.”

Diệp Vân Trình: “Tết Trung thu cũng ở nhà một mình á?”

“Vâng.”

Diệp Vân Trình ngừng giây lát mới hỏi: “Sao cháu không mời thằng bé đến nhà chúng ta chơi?”

Cô nhíu mày, sau đó thoáng nghiêng mắt. Sau khi cau mày suy nghĩ rất lâu, cô mới hít sâu một hơi, tỏ vẻ vô cùng hoảng hốt.

Cô chưa từng mời người bạn nào đến nhà mình cả, bởi vì trước giờ cô không có quyền quyết định bất cứ chuyện gì trong nhà, vả lại quan hệ của cô với bạn cùng lớp không mấy thân thiện, đến mức vấn đề này chưa từng nhen nhóm trong suy nghĩ của cô.

Bây giờ nhớ lại những hành vi và ám chỉ của Nghiêm Liệt trước đó, bộ não chập mạch của cô cuối cùng cũng thông suốt.

Có phải cậu muốn ở cùng cô trong suốt kỳ nghỉ đúng không?

Diệp Vân Trình hỏi: “Cháu sao thế?”

Bóng đèn trên đầu Phương Chước bỗng tắt ngúm.

Thôi vậy.

Cậu ấy không ở được đâu, bởi vì ở đây không có mền.

Hơn nữa nếu ở thì Diệp Vân Trình còn phải mất công dọn dẹp lại phòng nữa.

Thế là cô lắc đầu trả lời: “Không có gì ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play