“A? A...” Dì hai mất vài phút mới phản ứng được ý nghĩa của lời Lang Dương Dương.
Rất bất ngờ nhưng không dám nói to, nhẹ nhàng che miệng lại, liếc trái liếc phải, sợ người khác nghe thấy.
Lang Dương Dương mỉm cười nhẹ, không hề cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại có chút xót xa.
Như thể bản thân đã chuyển gánh nặng trong lòng sang cho dì hai vậy.
Dì sống ở thành phố nhỏ này cả đời, làm việc và lập gia đình theo khuôn phép, sao dì có thể hiểu tính hướng thiểu số chứ?
Bản thân cậu biết rõ điều này dì khó chấp nhận, nhưng vẫn nói ra.
"Dì đừng lo lắng, dù không kết hôn cháu cũng sẽ sống tốt thôi." Lang Dương Dương mở lời an ủi.
Dì hai cuối cùng cũng buông tay xuống khỏi miệng, cố gắng vẽ nên một nụ cười, "Cũng phải, cũng phải."
Dì cầm muỗng cắt một miếng bánh khoai môn ngàn lớp, hai người im lặng một hồi lâu.
Sau khi dì đi, là giờ đóng cửa, quán lẩu bò tái đối diện đã kinh doanh hàng chục năm, ngày thường cũng chật kín, một số khách phải chờ bạn sẽ ghé hiệu bánh ngọt ngồi trước.
Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất trong ngày.
Lang Dương Dương mang món mới ra cho khách quen thử, nhờ họ đánh giá.
"Cái này ngon hơn."
"Tôi cũng thích cái này, giá như có thể ngọt hơn chút nữa thì tốt biết mấy."
Lang Dương Dương cảm ơn, cầm khay đi.
Đúng thật, mọi người đều thích cảm giác khi ăn bằng tay hơn. Cố gắng hết sức sáng chế ra máy xay và máy trộn, nhưng vẫn không bằng làm thủ công.
Giống như bản thân cậu, cố gắng học hành vào trường tốt, vào công ty lớn, nhưng vẫn quyết định về quê mở một cửa hàng nhỏ.
Không khí chiều sau cơn mưa trong lành, hoàng hôn cũng rực rỡ.
Tầng hai của cửa hàng nhỏ này có tầm nhìn rất tuyệt, khách ngồi chật cả tầng, nhân viên phục vụ xong cũng rút điện thoại ra chụp vài tấm, đăng lên nhóm của hiệu bánh.
Hiệu bánh tên Brookside, nếu dịch sang tiếng Việt có nghĩa là bên dòng suối nhỏ, cũng là tên một thương hiệu sô cô la Lang Dương Dương hay dùng lúc mới học làm bánh.
Cửa hàng chỉ rộng chưa tới 50 mét vuông, hai tầng, cửa ra vào trồng một chút hoa cỏ, phong cách nửa Anh nửa Trung Đại Lục màu tối, rất hợp với con phố núi này.
Trường Khê là địa hình miền núi, Brookside nằm ở giữa đoạn dốc của con phố cũ.
Bận rộn tới 7 giờ tối, chỉ còn hai bàn học sinh đến làm bài, Lang Dương Dương bắt đầu ¢hนẩຖ ๖ị nguyên liệu dùng ngày mai.
Du Du cũng làm cùng.
"Này anh Dương, em nhờ mẹ hỏi thì họ bảo trang trại hết hàng rồi, phải đợi đến vụ thu hoạch năm nay." Du Du đang bóc những quả dứa, xem có hỏng không.
Lang Dương Dương: "Vậy à, sản lượng ít thế sao?"
Du Du: "Không biết nữa, hình như nói trang trại không trồng chuyên mà chỉ có vài cây hạnh già, ăn không hết nên mới bán."
"Được rồi, hy vọng năm nay kịp." Lang Dương Dương nói, đổ bột vào bát, theo dõi con số trên cân điện tử để cân đo đong đếm.
Xong việc khoảng 9 rưỡi tối, đóng cửa về nhà dắt chó.
Một ngày trôi qua như thế.
Trước khi ngủ, lướt qua dòng thời gian, một đồng nghiệp thân thiết trước kia cũng nghỉ việc rồi, sắp đi du lịch Thái - Mã Lai, đăng hình chụp ở sân bay.
Sếp nữ anh tài mà cậu theo học 2 năm giờ đang mang bầu, đứng giám sát dự án. Đồng nghiệp từng làm dưới quyền cậu liên tục nhảy việc. Khách hàng hợp tác rất vui vẻ trước kia thăng chức phó tổng.
Còn bản thân cậu, lui dần, rồi lui hoàn toàn, về quê mở một hiệu bánh ngọt nhỏ.
Những đồng nghiệp từng cùng xuất phát điểm giờ đây đã bước lên con đường riêng.
Nằm trên giường cả tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được.
Cuối cùng vẫn bật dậy, mở đèn chùm trong phòng khách, bên cạnh ghế sofa có cái tủ rượu nhỏ, bên trong là rượu Lang Dương Dương thường uống.
Lang Dương Dương cũng không hiểu rượu lắm, chỉ dựa vào đánh giá trên mạng rồi chọn những loại giá phải chăng.
Đa số là rượu gạo, 3-4 chai Whisky, còn có một chai Rum.
Ban đầu mua Rum về pha cocktail, nhưng thực tế mỗi lần muốn uống, Lang Dương Dương không có tâm trạng pha chế cầu kỳ, với cậu uống rượu chỉ để nhờ cồn mà ngủ say đi.
Cậu lấy một viên đá lớn, rót nửa ly Whisky.
Loại Whisky này có hương khói rất nồng, khi đá tan một phần thì mới hơi ổn hơn chút về cảm giác khi uống.
Uống được một nửa, bỗng nhớ tới Du Du nói hết hạnh nhân ở trang trại rồi, vậy phải đặt mua trên mạng.
Mở laptop để trên bàn nhỏ cạnh ghế, Lang Dương Dương đặt mua như thường lệ nhãn hiệu đã dùng từ trước.
Có vẻ như đã lâu rồi không tìm kiếm thứ gì mới.
Lúc mới thích nướng bánh, hàng ngày cậu đều tìm chỗ mua được nguyên liệu tốt hơn, tìm cách tạo ra cảm giác mới khi ăn.
"Trang trại..." Lang Dương Dương lướt ngón tay trên bảng cảm ứng, nhấn vào thanh tìm kiếm, gõ: "Trường Khê, trang trại.”
Trường Khê có địa hình vùng núi, nông nghiệp không phát triển, khái niệm về trang trại của Lang Dương Dương vẫn dừng lại ở những chương trình truyền hình thực tế về trang trại mà cậu từng xem.
Câu chuyện về một ông lão Anh Quốc kinh doanh trang trại, dùng nó làm “cải bẹ điện tử” một thời gian dài. (kiểu vừa ăn vừa xem mukbang).
trang trại đầu tiên hiện ra trên kết quả tìm kiếm hoàn toàn khác với trang trại trong chương trình thực tế, quy mô nhỏ hơn nhiều, địa hình miền núi cũng không thể cơ giới hóa.
Tên trang trại là trang trại Nam Khê.
Ở khu Nam Khê, phía Nam thành phố Trường Khê.
Trang web đơn sơ đến mức khó tin ghi các dự án chính của trang trại:
Lúa, ngô, ao cá, oải hương, vườn cây ăn quả và chăn nuôi gia cầm.
Hình một chú cừu ngu ngơ trên trang khiến Lang Dương Dương bật cười: "Đa dạng ghê nhỉ."
Ngoài mô tả ngắn gọn và vài bức ảnh, không có gì thêm.
Cuối trang viết thông tin liên hệ của trang trại.
Lang Dương Dương nghiêng người về phía trước để đọc dòng chữ nhỏ phía dưới - "Anh Trang."
Sau đó là số điện thoại và email.
Lang Dương Dương thoát ra, cuộn xuống chút, thấy có người viết hướng dẫn du lịch trang trại, có thể đi câu cá vào cuối tuần, cưỡi ngựa, thậm chí còn có người tổ chức đám cưới ở trang trại.
Đã phát triển thành mô hình kết hợp nông nghiệp và du lịch rồi.
Có vẻ như trang web đã lâu không được cập nhật.
Xem xong khi ly rượu cũng cạn dần, Lang Dương Dương không có khả năng chịu đựng rượu tốt, một ly là hơi say, đã đến lúc thích hợp để đi ngủ. Cậu nói lời chúc ngủ ngon với Lôi Công, rồi chui vào chăn, ¢hนẩຖ ๖ị đón một giấc mơ tốt lành.
Mưa phùn kéo dài gần một tuần, trưa ngày này cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.
Vừa lại là cuối tuần, khách trong cửa hàng khá đông, dòng sản phẩm khoai môn mới ra mắt rất được ưa chuộng, ngọt dịu không ngán, kết hợp cùng sữa nóng rất hợp.
Có một bàn cô gái ngồi cạnh cửa sổ tầng hai đang chụp ảnh, cửa hàng trang trí bắt mắt nên ai đến ăn cũng sẽ chụp vài tấm.
Lang Dương Dương nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc của bàn gần cầu thang, cố gắng không gây tiếng động.
Đang dọn dẹp thì điện thoại rung lên, Lang Dương Dương lấy ra xem, là tin nhắn của dì hai gửi qua.
Nói sau tan làm sẽ đến cửa hàng tìm cậu.
Sau khi tiết lộ khuynh hướng giới tính với dì hai tuần trước, hai người không nói chuyện gì thêm, nhưng mỗi khi về nhà Lang Dương Dương vẫn thấy dì để rau củ quả trước cửa.
Từ khi Lang Dương Dương trở về đến nay, đây là lần đầu tiên dì hai nhiều ngày không liên lạc với cậu.
Cậu cũng có thể hiểu, thế hệ lớn tuổi đâu dễ dàng chấp nhận đồng tính luyến ái, không bị mắng cũng đã may rồi.
Bận rộn đến tối, cửa hàng bán hết sạch bánh ngọt và ɓáռɦ ɷì, Du Du pha chế cà phê và nhân viên thời vụ mệt hơn Lang Dương Dương, cậu cho họ về trước, tự mình ¢hนẩຖ ๖ị nguyên liệu dùng ngày mai.
Ngày mai thứ Hai, không cần ¢hนẩຖ ๖ị nhiều.
Trong cửa hàng chỉ còn sáng đèn phòng nướng bánh, dì hai gọi nhẹ "Dương Dương" một tiếng nhưng không nghe thấy trả lời, bà tiến thẳng vào phòng nướng.
Máy trộn đang hoạt động, tiếng ồn rất lớn, Lang Dương Dương không nghe thấy tiếng dì hai, giật mình khi ngẩng đầu lên thấy dì đứng ngoài bàn.
Dì hai cười: "Dì có đáng sợ đến thế không?"
Lang Dương Dương không để ý đến bột bám trên tay, ôm lấy tim, cười khổ: "Sao không lên tiếng, làm cháu hết hồn."
"Dì gọi rồi mà, chắc ở đây ồn quá nên cháu không nghe thấy."
Lang Dương Dương cười, kiểm tra thời gian của máy trộn rồi cởi tạp dề ra.
"Ở đây ồn quá, mình ra ngoài nói chuyện."
Cửa hàng đã được Du Du và nhân viên lau dọn sạch sẽ, điều hòa cũng tắt rồi, giờ trong cửa hàng se lạnh. Lang Dương Dương rót cho dì một cốc nước ấm, còn có một miếng bánh phô mai không đẹp mắt dự định mang về.
Cậu lau tay rồi ngồi xuống: "Dì à."
Dì hai cầm chiếc túi tote phình ra, lỉnh kỉnh. Bà lấy từ trong đó ra một túi khoai lang.
"Mang cho cháu đấy."
Lang Dương Dương nhận lấy, thấy vẫn còn dính đất khô, cậu cười: "Dì đi đào khoai lang à?"
Dì hai: "Mùa này đào khoai lang ở đâu, bạn dì ở Nam Khê cho đấy. Bạn tự trồng, chia cho cháu ít."
"Cảm ơn dì."
Ánh mắt dì hai lướt qua mặt bàn rồi mặt Lang Dương Dương, rõ ràng bà không chỉ đến để cho khoai lang.
"Hôm nay bận lắm phải không?" Dì hai mở đầu câu chuyện.
Lang Dương Dương trả lời: "Cuối tuần nên đông hơn bình thường."
Dì hai: "Thời tiết hôm nay đẹp ha."
"Vâng, ấm áp hơn rồi." Lang Dương Dương hôm nay mặc áo len cổ tròn, màu trắng, làm nổi bật làn da trắng mịn.
Dì hai nói tiếp: "Bánh này ngon lắm, cũng đẹp nữa, giống trong phim hoạt hình vậy."
Lang Dương Dương cười, không nói gì.
Đồ ăn và thời tiết là chủ đề giao tiếp phổ biến của con người.
Không mong chờ Lang Dương Dương tự đẩy đề tài, dì hai uống một ngụm nước, chính thức nhắc đến mục đích thực sự.
"Cháu là 1 hay 0 vậy?"
"Hả?" Lang Dương Dương sặc nước.
"Hay 0.5?"
"..."
Dì hai cười cười, hơi ngượng ngùng: "Lần trước cháu nói thích con trai, là đồng tính. Dì về tra cứu đấy, hỏi các bạn trẻ ở cơ quan. Họ bảo đồng tính cũng có nhiều kiểu, không phải hai đứa đồng tính bất kỳ cũng có thể ở với nhau được. Có ảnh hưởng tới cái kia... À, tóm lại là không đơn giản như vậy." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lang Dương Dương thấy vẻ lúng túng nhưng cố gắng của dì mà nhịn cười.
"Đừng cười!"
Dì hai vội vàng cắn một miếng bánh lớn: "Chẳng nhẽ đồng tính, cháu cũng thích một con chó thì dì cũng tìm cho.”
Lang Dương Dương không nhịn được, bật cười.
Dì hai giả bộ giận: "Dương Dương!"
Lang Dương Dương đặt hai tay lên bàn, nắm chặt lấy nhau: "Cháu là 0."
Dì reo lên: "Trời ơi! 0 à!"
Lang Dương Dương: "Sao vậy dì?"
Dì: "Người ta bảo 0 ít mà 1 nhiều!"
"Hahaha." Lang Dương Dương cười lớn: "Dì biết cả cái này nữa hả? Không phải dì còn... xem luôn rồi chứ?"
Dì hai đã có thông tin quan trọng nhất, gật gù suy ngẫm, "Thì cũng không phải không có. Nhìn cháu, đẹp trai thế này, lại còn đảm đang, ở đâu chẳng là hàng hot."
"Dì à, cháu..." Lang Dương Dương định nói mình không vội, cứ xem duyên phận.
Dì hai: "Cháu không vội, không muốn cưới, phải không?"
Lang Dương Dương mím môi, không nói nữa.
Dì hai: "Dì biết mà, chắc chắn sẽ không ép cháu, nhưng cũng sẽ tìm tòi giúp cháu."
"Rất khó ạ."
"Khó cũng phải tìm! Cháu nghĩ xem, nếu tìm được một người cao to, khỏe mạnh, tính tình tốt, biết làm việc nhà, mỗi ngày đến đón cháu tan sở, cháu làm bánh ngọt trong bếp còn người đó chờ bên ngoài, xong việc lái xe đưa cháu về nhà, như vậy không tốt sao?"
Lang Dương Dương suýt nữa phản bác luôn, đâu có gay nào như thế.
Nhưng trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh tượng đó, phải thừa nhận, rất tuyệt.
Dì hai: "Cháu thích kiểu người như thế nào?"
Lang Dương Dương: "Kiểu dì vừa nói ạ."
"Hừm..." Dì hai nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Khó tìm lắm đây."
Lang Dương Dương cười.
Dì hai ra về, Lang Dương Dương đứng dậy dọn dẹp đĩa bánh, ngẩng đầu lên thấy bóng mình phản chiếu trong cửa kính.
Cười tươi quá đi mất, Lang Dương Dương nhỉ.
Hôm nay vui lắm, cậu thay giày thể thao đi dắt Lôi Công chạy bộ tối ở công viên, trước khi ra cửa cho khoai lang vào nồi hấp tự động.
Tối vẫn lạnh, nhưng Lang Dương Dương ấm lòng.
Dĩ nhiên không phải vì dì sắp tìm cho cậu một gã 1 to cao vạm vỡ, mà vì cậu thực sự được chấp nhận, đơn giản là được chấp nhận như vậy.
Chuyện cậu từng chạy trốn thảm hại cách đây nhiều năm, nay bỗng dưng êm đềm đáp xuống, nếu... nếu như ngay từ đầu đã nói với dì hai, liệu có...
Không không, không nên nghĩ nhiều nếu nhưng.
Lang Dương Dương lắc đầu, kéo dây cương, nói với chú chó to đang đào bới cỏ: "Lôi Công, đi nào! Tăng tốc!"
Về nhà đã 10 giờ tối, khoai lang đã hấp chín, tắm xong Lang Dương Dương chia đôi cho Lôi Công một nửa, ngồi trên bàn nhỏ ăn nửa còn lại.
Khoai vừa chắc nịch vừa giòn tan, Lang Dương Dương rất thích.
Điện thoại reo lên, Lang Dương Dương bấm vào, là tin nhắn của dì hai.
[Dương Dương à, cháu thích kiểu này không?]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
Tin nhắn của dì hai liên tục đổ ập tới.
[Tuổi gần cháu, xuất ngũ về nhà mở tiệm tự do.]
[Người chân thật, ngoại hình khỏi phải kể, tìm được một người làm top là không tồi.]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
Chưa mở hình lớn ra xem, Lang Dương Dương đã hơi hồi hộp.
Là ảnh mặc quân phục.
----------------------
Tác giả muốn nói:
Dì hai vạn năng xung phong rồi đấy!