Dì Xảo đang ngồi vo gạo và nấu ăn, còn Diệp Chiêu thì đứng ngoài cửa bếp, "Dì Xảo, tại sao dì lại bỏ tiền mua vòng tay vào phòng con?"
"Tiền của con không dễ thì mới kiếm được, nhanh chóng tiết kiệm và kiếm lãi đi. Dì Xảo không thiếu tiền. Nhưng chiếc vòng vàng này vẫn được coi là chiếc vòng tay con mua cho dì, là lòng hiếu thảo của con. Số tiền mà dì đưa đưa cho con á, là lì xì mà trưởng bối tặng cho hậu bối, hai chuyện khác nhau." Dì Xảo cảnh cáo: "Đừng nhét lại, dì sẽ tức giận đó."
Diệp Chiêu cười nói: “Số tiền này con không thể lấy, con sẽ đưa cho dì như dì đã nói, dì không thể đá qua đá lại như thế này được, con đã cất lại vào ngăn kéo của dì rồi. Nếu như dì muốn đưa lại cho con thì con sẽ đem nó đi tặng hết."
Dì Xảo cười và nói: "Bây giờ gây khó dễ cho dì rồi."
Điện thoại reo, Diệp Chiêu vội vàng đi nghe điện thoại, là Hoàng Đống Lương gọi đến, anh ta báo cáo tiến độ công việc gần đây cho Diệp Chiêu.
Anh ta đã đặt trước tất cả gừng từ những ngôi làng có đất tốt nhất trong thị trấn.
"Những cánh đồng bị ảnh hưởng bởi bệnh dịch gừng trước đây không thể dùng để trồng gừng cho vụ tiếp theo. Hiện tại không còn nhiều đất trồng trọt có thể trồng gừng. Tuy nhiên, nó cũng đủ cung cấp cho một mình Tống Vinh ký."
Sau khi Tống Vinh Ký sử dụng hết mẻ gừng này, thì sẽ phải đối mặt với tình trạng cả năm sau không có gừng, Diệp Chiêu hy vọng có thể dùng nhà kính để trồng gừng trước và cố gắng cung cấp cho Tống Vinh Ký.
Diệp Chiêu nói: "Nghe nói Sơn Đông có công nghệ trồng gừng trong nhà kính. Tôi phải nghĩ cách tuyển người ở bên đó dạy cho mọi người."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT