Trên tàu hỏa, việc chuyển từ ghế cứng sang giường nằm đã không dễ, nhưng nếu muốn chuyển từ ghế cứng sang vé ghế đứng thì phải làm ngược lại, lại càng khó hơn.

"Cha mẹ cháu làm việc vận chuyển gạch ở công trường, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chú có thể giúp chúng con được không? Chú vừa nhìn thì đã biết là người tốt." Nụ cười của Diệp Chiêu không chỉ đẹp mà còn tỏa nắng.

Người soát vé mỗi ngày đều ở trên tàu, nhìn thấy rất nhiều người nghèo, lòng dạ đã hóa đá, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với khuôn miệng ngọt ngào như vậy, còn nói ông ta trông giống một ngôi sao điện ảnh? Haizz!

"Được rồi được rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cô một giường. Lát nữa tôi sẽ đến nói với người soát vé, vào ban đêm cô có thể nằm cùng em gái mình trong khoang ngủ. Trả tiền đi, 25 tệ 8."

 "Cám ơn chú, chú thật sự là một người công dân vị tha, một người đàn ông tốt!" Diệp Chiêu tính tiền, sau đó trực tiếp ôm Tiểu Cầm vào khoang ngủ.

Hai chị em đều không có hành lý, Diệp Chiêu trước khi lên xe chỉ mua một miếng bánh mì và một chai nước, cô chia bánh mì làm hai, cho mỗi người một nửa.

"Sao em lại theo chị tới đây?"

Tiểu Cầm ăn bánh mì, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy vé tàu của chị.”

“Vậy làm sao em lên được tàu?”

"Em cầm quần áo của người khác..."

Nhìn có vẻ thành thật nhưng con bé khá thông minh.

Diệp Chiêu âm thầm thở dài, chỉ có thể dẫn con bé vào Thâm Thành trước đã.

Tàu dừng ở một chỗ nhỏ, có người gõ cửa sổ bán đồ ăn, Diệp Chiêu mua một phần cơm chiên, hai chân gà om và hai quả trứng trà.

Tiểu Cầm ở bên cạnh nuốt nước bọt: "Chị, tốt nhất đừng mua."

Mặc dù cũng muốn ăn chân gà nhưng cô lại sợ chị mình một lần tiêu hết tiền và bữa sau lại đói.

Sáng nay Diệp Chiêu lấy trong ví của ba cô ra hai nghìn tệ, sau đó rút ra hơn bốn trăm tệ từ trong sổ tiết kiệm, hiện tại trong tay cô có hơn hai nghìn bốn trăm tệ. Trong thời đại ngày nay, đó là rất nhiều tiền.

"Ăn nhanh đi! Hôm nay có được rượu thì hôm nay cứ say đi! Đừng quan tâm ngày mai uống nước lạnh." Diệp Chiêu cười hù dọa em gái.

Tiểu Cầm há to mồm ăn chân gà, chỉ cần đi theo chị gái, cô bé sẵn sàng xin đồ ăn và nước lạnh.

Ăn tối xong, Diệp Chiêu nheo mắt nhìn một lúc, khoảng tám giờ, cô nghe thấy thông báo của nhà ga, đã đến tỉnh lỵ, tàu sắp dừng ở ga thủ phủ tỉnh trong khoảng mười lăm phút. #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu đứng dậy nói với Tiểu Cầm: “Em ở đây đợi chị, đừng đi loanh quanh, chị ra ngoài mua chút đồ, sẽ quay lại ngay.”

Khi tàu đến ga, Diệp Chiêu xuống tàu, gọi điện về nhà ở căng tin gần đó.

Chú hai trả lời điện thoại, nghe thấy giọng cô, chú hai lập tức ngạc nhiên hỏi: "Mày đang ở đâu?!"

Diệp Chiêu không trả lời thẳng, chỉ hỏi: "Cha con đâu? Chú hai chú gọi để..."

Cô chưa kịp nói xong thì thím hai đầu bên kia đã giật lấy điện thoại: "Diệp Tiểu Chiêu! Đồ khốn kiếp, mày lấy sổ tiết kiệm của tao à?"

Diệp Chiêu: “Tôi chỉ lấy cái của mình thôi.”

Chú hai tức giận nói: "Mày nói dối! Mày đang ở đâu? Đang ở nhà bạn cùng lớp à? Quay trở về đây ngay!"

Diệp Chiêu: “Mẹ hai, sao mẹ không hỏi Tiểu Cầm?”

Dì hai: "Còn phải hỏi nữa à? Hai bọn bây mau quay về xem tao có lột da hai đứa bây không!"

Diệp Chiêu Thanh bình tĩnh nói: “Một ngày nào đó tôi tâm tình tốt hơn thì tôi sẽ nói cho mấy người biết sổ tiết kiệm ở đâu nhé còn giờ kêu cha tôi nghe điện thoại.”

Điều này chứng tỏ là cô hoàn toàn không để ý tới, Chú hai vỗ đùi nói: "Mày phản nghịch phải không? Mày càng ngày càng can đảm rồi đó! ôi trời tức chết tao rồi, Chú ba mày đem đứa con gái này đi đi, tao không thể nuôi nó được nữa.”

Nhàn rỗi một lúc, cuối cùng Diệp Định Quốc cũng đến nghe điện thoại, giọng nói bình tĩnh hơn dì hai rất nhiều.

"Mày lấy sổ hộ khẩu và tiền mặt trong ví của tao rồi, mày muốn làm gì?"

Vẫn là cha cô đã nắm bắt đúng trọng điểm, biết nói chuyện rồi.

Diệp Chiêu vẫn là nói như cũ: "Tôi muốn đi học."

Diệp Định Quốc: "Tao không ngăn cản việc mày học tập, tao để mày tự mình nhìn xem mày đang là loại gì, lén lút lấy đi sổ hộ khẩu, chính là đang uy hiếp tao!"

Diệp Chiêu rất bình tĩnh: “Tôi không có uy hiếp, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, năm sau tôi muốn đi học, thi đại học, tôi lấy là hộ khẩu của tôi, sau đó tôi lấy đi cái gọi là phí sinh hoạt mà ông nên cho tôi, chỉ vậy thôi! Nếu ông nghĩ 2.000 là quá nhiều thì đợi khi nào tôi có tiền tôi sẽ trả lại cho ông. ”

Diệp Định Quốc cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận, “Cho đến năm sau mày mới cần sổ hộ khẩu để thi đại học. Bây giờ muốn lấy sổ hộ khẩu để làm gì? Mày có ý muốn ngăn cản tao và Dì Bạch lấy được giấy chứng nhận phải không?"

Diệp Chiêu cười lớn, cũng không có tránh né: "Đúng vậy, là tôi cố ý đó."

Diệp Định Quốc cuối cùng cũng không kìm được cơn tức giận, chửi bới: "Đồ khốn nạn! Mày đang lãng phí thời gian của tao đó. Tao còn có nhiều việc phải làm, khó có thể quay lại đây, mau đem sổ hộ khẩu về cho tao ngay lập tức."

"Đã muộn rồi. Sáng nay tôi đã lên tàu từ sáng sớm, ngày mai có thể đến Thẩm Thành rồi."

"Cái gì?!" Diệp Định Quốc bùng nổ, bọn họ vẫn luôn cho rằng Diệp Chiêu đang trốn ở nhà bạn cùng lớp, ai có thể ngờ rằng cô lại dũng cảm đến mức lại chạy ngược hướng, đi đến địa bàn của ông ta.

"Mày muốn làm gì ở Thâm Thành?!"

"Tôi trở về nơi ở của mình để đi học."

Diệp Định Quốc: "Mày điên rồi!"

Diệp Chiêu: "Ừ. Cứ cho là tôi điên đi. Tôi muốn năm sau thi đại học phải tốt hơn Bạch Lộ! Tôi sẽ về nơi mình nên ở để ôn thi đại học, cũng nên bảo nó về nơi mà nó nên ở để ôn thi đại học đi, như thế mới công bằng cho mọi người!”

"Thật trẻ con! Bây giờ xuống tàu, lập tức mua vé trở về." Diệp Định Quốc cảnh cáo: "Đừng lãng phí thời gian của tao, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Diệp Chiêu trực tiếp cắt đứt: “Nằm mơ đi, rồi bảo tôi quay về. Nói như vậy đi, tôi không quan tâm ông có cưới cho dì Bạch hay không, nhưng tôi rất quan tâm rằng sau khi hai người lấy nhau thì nó sẽ có những lợi ích gì. Cơ bản là trước khi kì thi đại học kết thúc thì không được còn sau kì thi đại học thì ông muốn làm gì thì ông cứ việc làm. Tôi sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho ông đâu." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Định Quốc tức giận, ông ta không hiểu tại sao suy nghĩ của đứa con gái mình lại điên cuồng và vô lý như vậy.

Ông ta tức giận nói: “Muốn so tài với Bạch Lộ, có xứng không? Có xứng không?! Mày có biết bài thi thử con bé đạt được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ bài thi thử của mình đạt được bao nhiêu điểm không? mày thậm chí còn không xứng mang giày của con bé! Những gì mà tao đã sắp xếp ban đầu đều đã bị mày làm hỏng! Không biết trời cao đất dày! Mày là đang nghĩ cái gì, mày nói thử cho tao biết? Tại sao mày đột nhiên muốn cạnh tranh với Bạch Lộ? Tại sao mày lại muốn cạnh tranh với con bé? Hả? Nếu mày có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học mà lại tốt hơn cả Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống và gọi mày là cha!”

Hệ thống vừa mới ở một bên ăn dưa, cũng không coi là chuyện gì to tát, bị lời nói của Diệp Định Quốc kích thích, hưng phấn kêu lên: "Để ông ta quỳ! Để ông ta quỳ!"

Diệp Chiêu nhìn đầu bên kia điện thoại, nhàn nhã cười lạnh: "Tôi biết rồi, tôi làm tốt hơn Bạch Lộ thì ông quỳ xuống gọi tôi là cha... Được rồi, ông đừng có mà thất hứa."

Diệp Định Quốc bất đắc dĩ, tức giận: "Lập tức trở lại đây!"

Diệp Chiêu: "Cha, ông còn nhớ sinh nhật của tôi không?"

Diệp Định Quốc sửng sốt, tựa hồ ông ta đang cố nhớ lại ngày Diệp Chiêu sinh ra, ông ta khó có thể quên được ngày đó.

Sẽ không bao giờ quên được nó trong đời. Ngày hôm đó, ông ta run rẩy dùng kéo cắt dây rốn, tay bê bết máu, ông ta không thể nào quên được.

Tiếng còi tàu vang lên bên tai cô, Diệp Chiêu không đợi câu trả lời, cô trực tiếp đặt điện thoại xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play