Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 24.2: Tấm Ảnh.


3 tháng

trướctiếp

Mãi vẫn chưa nói nãy giờ, ba Lý bối rối cười nói: “Bọn chú không có nhiều tiền.”

Dì Tần: “Trong tay bọn dì không có nhiều tiền, chỉ có thể bỏ ra 2400, được không?”

2400 tương đương với 20% cổ phần, còn 80% còn lại do Diệp Chiêu bỏ ra, Diệp Chiêu không có ý kiến gì, chuyện này coi như đã giải quyết xong, thoả thuận được ký ngay lập tức.

Diệp Chiêu sau khi làm xong giá thầu thì đưa cho Lý Thuỵ Hương để đưa cho ba mẹ cô ấy kí tên người đại diện.

*

Trong một studio ảnh lớn ở trung tâm thành phố, Diệp Chiêu đến để lấy ảnh.

Trước đó cô đã đem ảnh của mẹ và mấy người thanh niên tri thức khác đến studio này để phục dựng lại, bảo họ phục dựng ảnh mẹ của cô rồi rửa tấm đó ra, cô đã tìm mấy cái studio ở Thẩm Thành rồi nhưng chỉ có duy nhất ở đây là có làm công nghệ đó.

Tổng cộng có 4-5 bức ảnh trắng đen của mẹ cô được rửa ra.

Nếu như bây giờ không tìm được Kim Tĩnh Chi thì chờ tới lúc Diệp Chiêu có tiền sẽ đi Cảng Thành để đăng thông báo tìm người.

Từ trong của hàng đi ra, Tằng Tường đã ngồi ở trên xe đợi cô ở bên ngoài, hôm nay Diệp Chiêu chủ động bảo cậu tới đón mình.

“Muốn biết mẹ tôi trông như thế nào không?”

Tằng Tường nhất thời không biết nên nói như nào mới được, vẫn là không nghĩ nó sẽ thích hợp.

Diệp Chiêu có chút lo lắng, sau khi hít một hơi thật sâu, thẳng thắng lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đưa cho cậu ấy xem, “Đây là mẹ của tôi.” #𝖙y𝖙novel.com

Tằng Tường không trả lời, cậu nhìn một cái sau đó gật đầu và đáp một chữ “Ồ”

Chữ “ồ” của cậu ấy chỉ là biểu thị rằng cậu ấy đã xem rồi.

“Nhìn có quen mắt không?” Diệp Chiêu cẩn thận hỏi.

Tằng Tường lại nhìn một cái: “Không giống với cô cho lắm.”

“Thực sự không giống lắm.” Diệp Chiêu hiếu kì: “Cậu không quen biết à?”

“Tôi phải biết à?”

Diệp Chiêu âm thầm quan sát biểu cảm của Tằng Tường, rất rõ ràng cậu ấy thực sự không biết mẹ của cô, cô nhất thời không biết nên nói là mình vui hay thất vọng.

Điều thất vọng là manh mối để di tìm đã bị phá vỡ, sau này không biết nên đi đâu để tìm Kim Tĩnh Chi còn vui là bởi vì giữa cô và dì Xảo sẽ không có câu chuyện cẩu huyết.

Cô mỉm cười ngây thơ.

Tằng Tường giải thích một câu: “Thực sự là không giống cô.”

“Biết rồi.”

“Cô xinh đẹp hơn nhiều.”

Diệp Chiêu cười nhìn cậu: “Tôi đẹp hơn à?”

Cậu bé Tường ngại ngùng mặt liền đỏ lên!

Lúc Diệp Chiêu cười lên đôi mắt của cô như một vầng trăng cong cong, rất phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc.

Cô cũng không theo đuổi đến cùng, cất tấm ảnh vào xong, đội mũ bảo hiểm lên leo lên xe và tự nhiên đặt tai lên vai của cậu ấy.

“Đi đâu đây?” Cậu ấy hỏi.

“Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm.”

Hôm nay là ngày bỏ phiếu đầu thầy căng tin, ban quản lý nhà máy đồ chơi Ngải Lâm có mười mấy người mỗi người một phiếu tự mình biểu quyết, Diệp Chiêu tìm được một cái cớ để có thể đến đó trực tiếp xem.

Đến nhà máy đồ chơi, Diệp Chiêu trực tiếp đi tìm Tô Ứng Dân, Tô Ứng Dân đang ở phòng làm việc xem tài liệu, thấy Diệp Chiêu đi vào, ông ấy cười nói: “Tìm chú hay là tìm ba của con?”

“Đương nhiên là tìm chú rồi, tìm ba con làm gì chứ?” Diệp Chiêu ngồi đối diện Tô Ứng Dân.

“Trên bàn có nước trái cây tự lấy uống đi nha. Đại tiểu thư hôm nay đến đây tìm chú có chuyện gì không.”

“Con đã đi rửa ảnh của mẹ con ra rồi.”

Tô Ứng Dân vừa nghe liền sửng sốt, ông ấy bỏ tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nói: “Con tìm được nó ở đâu?”

Diệp Chiêu lấy xấp ảnh trong túi ra, lấy một tấm của mẹ cô ở trong đó đưa cho Tô Ứng Dân: “Công nghệ có phải là rất tốt không? Từ một tấm ảnh tập thể rồi rửa ra đó ạ.”

“Còn có công nghệ này nữa à?” Tô Ứng Dân cầm tấm ảnh của Kim Tĩnh Chi lên,có chút ngơ ngác, “Con rửa nó ra từ tấm ảnh tập thể nào?”

“Mẹ con và dì Hà, còn có mấy người nữ thanh niên tri thức khác nữa.”

“Ảnh tập thể đó còn không?”

“Còn ạ.”Diệp Chiêu lấy tấm ảnh tập thể đó ra, đưa cho Tô Ứng Dân: “Chú muốn xem dì Hà à.”

Tô Ứng Dân nhìn tấm tập thể, nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên, “Ba người họ thì chỉ có dì Hà của con là giản dị nhất.”

“Hôm khác con sẽ nói với dì ấy chú nói dì ấy trông rất giản dị.”

“Bản thân bà ấy biết mình bình thường mà.” Tô Ứng Dân đang nói thì cầm tấm ảnh lên nói, “Con có thể cho chú tấm ảnh tập thể này không?Chú mang về cho dì Hà con xem.”

Diệp Chiêu nghĩ nghĩ rồi cũng chả sao cả nói, “Có thể ạ, chú thích thì cứ lấy đi ạ, nhưng chú Tô phải trả lời cho con một câu hỏi.”

Tấm ảnh tập thể này cô cũng đã rửa rất nhiều tấm để ở nhà rồi, lúc trước từng làm mất văn kiện ở trên máy tính mang lại rất nhiều tổn thất, sau này cô tập được thói quen là sẽ sao lưu ra nhiều bản khác nhau.

Tô Ứng Dân hỏi cô: “Con còn có vấn đề gì muốn hỏi chú à?”

“Mẹ con đột nhiên cùng ai chạy trốn tới Cảng Thành?”

“Sao lại hỏi tới câu hỏi này nữa? Chú Tô thật sự là không biết.”

Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân, ông ấy chắc chắn biết, chỉ là không muốn nói ra cho cô biết, cô liền trực tiếp hỏi: “Là cùng người đàn ông Cảng Thành?”

“Con nghe được mấy lời này từ đâu?”

Tô Ứng Dân lấy ra một điếu thuốc, bật lửa, “Đợi đến khi con lớn rồi, sau đó kết hôn chú  tự nhiên sẽ nói cho con biết.”

Cho nên, ông ấy biết, Diệp Chiêu kiên trì hỏi: "Vì sao đợi con kết hôn mới nói cho con biết?"

"Con còn nhỏ có nhiều chuyện chú nói ra thì con cũng không thể hiểu được."

“Chú là đang lấy lệ với con thôi, coi con như đứa trẻ ba tuổi. Đợi tới khi con lấy chồng, thì chú lại nói đợi khi nào sinh con chú sẽ nói con. Nếu thật sự đợi đến khi con sinh con chú có thể nghĩ ra những cái cớ khác để nói!”

Tô Ứng Dân bất đắc dĩ cười nói: "Chú thực sự là không có lấy lệ với con, chú Tô hứa sẽ nói với con.”

"Vậy bây giờ con sẽ tìm người kết hôn rồi chú hãy nói thật cho con biết."

"Con bao nhiêu tuổi? Bây giờ con muốn kết hôn rồi à? Cẩn thận bị ba con đánh gãy chân đấy."

“Ông ấy không quan tâm đâu.”

"Sao ông ấy không quan tâm?”

“Sau này cái nhà máy lớn như vậy sẽ là của con, ông ấy cũng cần phải kén chọn con rể chứ."

"Thời thế thay đổi rất nhanh. Bây giờ Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm rộng lớn như vậy, có lẽ sau này mọi thứ khác sẽ trở nên vô giá trị ngoại trừ mảnh đất này."

Tô Ứng Dân nói vặn lại: "Điều này con không hiểu đâu. Tất nhiên nhà máy có giá trị chứ, dù Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm chuyển đến đâu, nhà máy cũng sẽ có giá trị, không liên quan gì đến chuyện đất đai."

Diệp Chiêu không muốn giải thích cho ông ấy biết thời thế có những hạn chế gì, chỉ nhún vai cười gật đầu.

Tô Ứng Dân có lẽ muốn dời chủ đề này đi nên lại nói thêm: "Con có biết nhà máy của chúng ta một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"

"Kiếm được bao nhiêu?"

"Chú nói cho con thì con cũng không hiểu. Dù sao cũng nhiều lắm, cả đời con cũng không cần phải lo lắng không có tiền tiêu xài."

Diệp Chiêu cười nói: “Ba con mỗi năm về Vạn Thành đều ở nhà chú, giàu như vậy thì nên ở khách sạn tốt hơn chứ.”

"Đây là quan niệm gì vậy chứ? Về Vạn Thành đương nhiên phải ở nhà của mình, ở khách sạn cũng không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, hàng năm nhà máy cũng tiêu rất nhiều tiền. Bây giờ chúng ta dự định đầu tư vào nhà máy khác, sức lực của chú có hạn, nếu chú thực sự muốn thành lập một nhà máy khác thì ở đây phải làm sao?”

Vừa nói, Tô Ứng Dân bắt đầu tâm sự với cô: “Tuy Bạch Vân Liên không còn ở nhà máy nhưng người thân thiết với bà ấy vẫn ở đó, các phòng ban khác còn có người của bà ấy ở. Con phải lớn lên thật nhanh nhé. Khi con lớn lên thì con sẽ tiếp quản. Con có chí khí lớn, có thể đao to búa lớn trừng trị mấy người dựa vào quan hệ đó.”

"Xử lý những người đó không phải là rất dễ dàng sao? Có ba con bảo vệ chú mà? Tại sao chú không làm?"

Tô Ứng Dân mỉm cười chỉ vào bàn: "Con á... Con cảm thấy chú Tô có thể làm được gì?"

"Con sẽ trực tiếp đem này nhóm người xử lý, mặc kệ ba con nghĩ gì."

"Chỉ có con mới có thể làm loại chuyện này."

Cốc cốc cốc!

Thư ký Lưu gõ cửa cùng hai đồng nghiệp đi vào, một người Diệp Chiêu biết là Phùng Chí Viễn, còn người đầu trọc kia không biết anh ta là ai.

Họ phải báo cáo công việc của mình, liên quan đến việc đấu thầu căng tin.

Tô Ứng Dân cũng không tránh né Diệp Chiêu, yêu cầu bọn họ nói chuyện trực tiếp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp