Tạ Viêm nhướng mày: “Quả nhiên tôi không hề nhìn nhầm người, biển hiện của cậu ở đại hội võ lâm JH007 rất xuất sắc.”
Nghe xong lời này, Trần Trần thấy hơi sửng sốt. Cậu ta còn tưởng rằng Tạ Viêm không nhớ ra mình, nhưng không ngờ Tạ Viêm không chỉ nhớ tới cậu ta mà còn chú ý đến màn thi đấu của cậu ta.
Hơn nữa, theo lời Tạ Viêm nói, chẳng lẽ là Tạ Viêm đã ra sắp xếp cho cậu ta vào Thiên Vũ?
“Tổng giám đốc quá khen rồi.” Nghĩ tới đây, Trần Trần càng thích Tạ Viêm hơn.
“Không cần phải câu nệ. Hơn nữa, hai chúng ta học cùng trường đại học, cậu gọi tôi một tiếng đàn anh là được rồi.” Tạ Viêm bày ra bộ dáng gần gũi và bình dị.
“Đàn anh.” Trần Trần rất vui khi được kéo gần khoảng cách với thần tượng của mình, đồng thời thầm cảm thán tính cách hai anh em Tạ Viêm và Tạ Ngọc đúng là khác nhau, một trên trời và một dưới đất. Một người có tính cách tồi tệ như Tạ Ngọc lại có được một người anh trai bình dị, dễ gần như Tạ Viêm.
“Dạo này ở công ty thế nào rồi? Có vui không?” Tạ Viêm quan tâm hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT