[Tạ Ngọc: Cơ thể của tên này kém quá.]
[Nhan Thất: ...]
Nhan Thất không nói nên lời, cậu đã cố ý chọn thế giới này cho Tạ Ngọc vì nguyên chủ là Alpha hàng đầu sở hữu thân thể mạnh mẽ nhất, chẳng qua là hắn rất ít khi đánh nhau mà thôi, bây giờ Tạ Ngọc lại đánh Cố Thần như thể coi anh ta thành bao cát mà luyện tập.
Sau đó, Tạ Ngọc đi đến trước mặt Cố Thần, nắm lấy cổ tay anh ta và nhìn chiếc nhẫn mang lưỡi dao trong tay anh ta.
Cố Thần lúc này đã sợ tới mức không có thời gian để suy nghĩ, anh ta còn tưởng rằng Tạ Ngọc đang trách mình đã làm hắn bị thương, bèn vội vàng nói: “Xin lỗi A Ngọc, anh không phải cố ý, anh a…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tạ Ngọc trực tiếp vặn gãy cổ tay của anh ta, sau đó hắn quay đầu mỉm cười trong tiếng kêu gào đau đớn của Cố Thần: “Xin lỗi nha, tôi cũng không cố ý.”
Tạ Ngọc buông tay ra, đứng lên lấy khăn tay trong túi quần ra lau vết máu trên tay một cách ghét bỏ.
Thật dơ bẩn!
Hắn vứt chiếc khăn tay đi và bước xuống khỏi võ đài, gió thổi mái tóc rối bời trên trán. Kể từ giờ về sau, cái tên Tạ Ngọc đã lan truyền khắp mười hai trường cấp ba, trở thành điều cấm kỵ đáng sợ nhất đối với Alpha.
Câu lạc bộ, phòng bi-a VIP số 7 trên tầng ba.
“Cạch —” một tiếng, quả bóng bi-a lọt vào lỗ.
Người quản lý ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi: “Cậu Đan đánh hay quá.”
Đan Hàn lạnh nhạt không thèm nhìn ông ta, cậu ta ném cây gậy bi-a xuống, cầm lấy điếu thuốc bên cạnh bàn, người phục vụ vội vàng tiến lên nâng bật lửa và giúp cậu ta châm thuốc.
“Chán quá, này, gọi người tới đây đi.” Thiếu niên mặc áo sơ mi kẻ sọc trắng đỏ, đeo khuyên tai màu xanh ngọc vừa chơi game vừa nói.
Đám người Mạc Nguyệt đến đây chơi cũng không phải là lần đầu tiên, quản lý lập tức hiểu ý, vội vàng nói: “Cậu chủ chờ một lát, tôi đi gọi người ngay.”
Thiếu niên trên sô pha ẩn mình trong bóng tối, mắt nhắm nghiền như đang ngủ dưới ánh đèn lờ mờ.
[Nhan Thất: Ký chủ, Cố Thần đang ở bệnh viện, Liễu Mặc đã đến thăm anh ta.]
[Tạ Ngọc: Ừ.]
[Nhan Thất: Có phải anh cũng nên đi thăm một chút hay không?]
[Tạ Ngọc: Cậu muốn tôi đi à?]
Nhan Thất không nói nên lời, lấy tính tình của ký chủ, việc để hắn đến thăm Cố Thần có thể sẽ khiến vết thương của Cố Thần càng thêm nặng, vĩnh viễn không bao giờ lành lại luôn.
[Nhan Thất: Được rồi, vậy anh cứ thu phục nam phụ độc ác trước đi.]
Liễu Trừng và Liễu Mặc là anh em cùng cha khác mẹ trong một gia đình nghèo, so với Omega quý giá như Liễu Mặc thì Liễu Trừng làm Beta đã phải ra ngoài bươn chải từ sớm để kiếm tiền nuôi gia đình.
Ngoài là một giáo viên trong trường, Liễu Trừng còn đến câu lạc bộ này làm phục vụ bán thời gian.
“Khách trong phòng VIP số 7 là ai? Sao lại kén chọn như vậy, nhiều người đến như thế mà cũng không hài lòng.”
“Là cậu chủ nhỏ nhà họ Mạc và hai người bạn của cậu ta, không thấy sao, ngay cả quản lý cũng phải tự mình lên tiếp đãi kìa.”
Liễu Trừng vừa sắp xếp ly rượu vừa nhìn mấy Omega trang điểm cầu kỳ đi lên lầu.
Xem ra khách hàng ở phòng VIP số 7 rất phiền phức, đổi mấy đợt Omega rồi mà cũng không hài lòng.
“Liễu Trừng, khách hàng ở phòng VIP số 7 muốn đưa rượu, cậu mau lên trên đi, quản lý đang giục cậu đấy.” Lúc này, một người phục vụ vội vàng nói với Liễu Trừng.
Liễu Trừng đành phải bê rượu lên lầu, đi vào phòng VIP số 7.
Vừa mới đi vào, anh ta đã nghe thấy một giọng nói.
“Cũng chỉ có loại mặt hàng này thôi hả?”
Liễu Trừng thấy khách ngồi bên trong thì cả người đều cứng đờ.
Quản lý vội vàng đáp không phải, nói với Mạc Nguyệt: “Cậu chủ Mạc, những người này đều là hàng mới, chưa từng tiếp khách.”
Đan Hàn nhẹ nhàng nâng kính lên, thở ra một làn khói trắng: “Tôi thấy cũng được, A Ngọc, chọn một người đi.”
Mạc Nguyệt ôm một Omega thanh tú, vừa tán tỉnh vừa nói: “Đúng đó, A Ngọc, hôm nay là để chúc mừng cậu thoát khỏi biển khổ. Alpha và Omega mới là một đôi trời sinh, tôi đã sớm nói hai Alpha ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, tên Alpha Cố Thần làm sao bằng những Omega này được.”
Tạ Ngọc dựa vào ghế sô pha, gác chân lên bàn, vết thương trên mặt đã mờ đi nhưng vẫn lưu lại vết máu tăng thêm cho hắn vài phần hoang dã và hung ác, nét mặt lạnh lùng lộ ra vẻ không có hứng thú.
“Xem ra A Ngọc không thích lắm.” Mạc Nguyệt cười rồi nói với quản lý: “Đi kiếm người khác đi.”
“Không cần.” Tạ Ngọc giơ tay chỉ: “Chọn anh ta đi.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt nhìn về hướng Tạ Ngọc chỉ, nghe thấy tiếng ly rượu rơi xuống vỡ tan, Liễu Trừng cứng đờ đứng tại chỗ.
Anh ta đã cố giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất nhưng vẫn bị phát hiện.
Liễu Trừng thầm nghĩ, hôm nay thật là xui xẻo.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thầy giáo.” Giọng điệu của Mạc Nguyệt ngả ngớn, nghiền ngẫm nói: “Bây giờ lương trong trường thấp như vậy à, ngay cả giáo viên cũng phải làm bán thời gian, hay đây là sở thích cá nhân của thầy?”