“A Ngọc không dám.” Tạ Ngọc chậm rãi nói: “Ân tình của thúc phụ, Tạ Ngọc khắc ghi trong thâm tâm.”
Trong lòng Tạ Văn Viễn biết Tạ Ngọc cực kỳ trọng tình nghĩa, hắn bận tâm đến tình cảm huynh đệ với cậu bé, nhưng cũng không thể vì cậu bé mà giết ân nhân nuôi dưỡng mình nhiều năm.
“A Ngọc, ta cũng không đành lòng thấy huynh đệ các con tương tàn.” Tạ Văn Viễn trầm giọng nói: “Nhưng con cũng thấy rồi đấy, nếu hôm nay con buông tha cho nó thì tương lai nó đương nhiên sẽ trở thành một ma đầu thích giết chóc, nó chẳng những sẽ giết ta mà còn làm hại đến bá tánh.”
“Con có thể thề với thúc phụ, chỉ cần người tha cho hắn ta một mạng thì con sẽ để ý hắn ta, tuyệt đối không để hắn ta giết hại người vô tội, càng không để hắn ta làm tổn thương người khác.” Tạ Ngọc vội vàng nói.
Tạ Văn Viễn chậm rãi nói: “Được rồi, ta có thể không giết nó, nhưng con phải hứa với ta một chuyện. Thân phận của nó không thể lan truyền ra bên ngoài, ta muốn nó ở lại Tạ gia mãi mãi, đứng bên cạnh con và làm cái bóng của con. Nếu nó vi phạm bất cứ điều gì, con phải tự tay giết nó. A Ngọc, con có làm được không?”
Tạ Ngọc trải qua một lúc đấu tranh do dự, cắn chặt răng trả lời: “Con làm được.”
Bắt đầu từ ngày ấy, cậu bé có một cái tên là Tạ Ảnh, cũng tức là bóng dáng của Tạ Ngọc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play