Khác với ngày thường lui tới, hôm nay Tạ Văn Viễn không tiến lại tra tấn hắn ta mà nói với Tạ Ngọc bên cạnh: “A Ngọc, chính là nó, con biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Tạ Ngọc nhìn người nằm trong góc, thấy thân hình hắn ta nhỏ gầy, vẫn là một đứa bé nhỏ mà đã chịu rất nhiều tra tấn, hắn bèn không đành lòng: “Thúc phụ, trông hắn ta không giống ma đầu mà người nói.”
Tạ Văn Viễn duỗi tay vỗ vỗ đầu hắn, lấy miệng lưỡi của trưởng bối nói: “A Ngọc, hiện tại nó không phải ma đầu, nhưng nó nhất định sẽ trở thành ma đầu trong tương lai, con không tin lời thúc phụ nói à?”
“Không, không phải.” Tạ Ngọc do dự nói: “Nhưng toàn thân hắn ta đều đã bị xích sắt khóa lại, không hề có lực đánh trả, nếu con cứ giết hắn ta như vậy thì thắng chẳng vẻ vang gì và cũng trái với ý định kiểm tra của thúc phụ.”
Tạ Văn Viễn thấy vậy, suy xét một hồi rồi nói: “Được thôi, con có thể cởi bỏ xích sắt của nó.”
Trong lòng Tạ Văn Viễn biết Tạ Ngọc là người chú trọng nguyên tắc và công bằng, tuy rằng cởi bỏ xích sắt sẽ gia tăng một phần nguy hiểm không xác định được, nhưng với tu vi hiện giờ của Tạ Ngọc thì hoàn toàn có thể áp chế phần nguy hiểm này.
Tạ Ngọc không muốn giết người, vốn định coi đây là cái cớ để từ chối, nhưng lại bị Tạ Văn Viễn nhìn thấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT