“Bọn họ đúng là muốn tạo phản!” Phùng Khiếu tức giận nói: “Bọn họ tính sau khi giết Thiếu chủ sẽ khởi binh ép thẳng đến kinh thành, lấy cờ hiệu báo thù cho lão Hầu gia để cướp ngôi vị Hoàng đế.”
“Thật to gan!” Tạ Ngọc tức giận đến mức tái mặt.
“Đây là lý do vì sao ta để Viễn nhi đến Lô Châu đón Thiếu chủ. Thiếu chủ, hiện giờ tình thế nguy hiểm, chúng ta phải sớm lên kế hoạch.” Phùng Khiếu gấp gáp nói.
Ánh mắt Tạ Ngọc khẽ động: “Bọn họ muốn tạo phản, vậy ý của Phùng bá thì sao? An phận ở yên một chỗ không phải là kế lâu dài, nếu Phùng bá khởi binh cùng bọn họ đánh hạ kinh thành, tương lai dù cho không thể làm Hoàng đế thì cũng dưới một người trên vạn người, là người có công dựng nước.”
“Thiếu chủ xem lão thần là người thế nào!” Khuôn mặt già nua của Phùng Khiếu lập tức giận đến đỏ bừng, ông ta nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Lão thần nhận được hoàng ân, ngày ngày trung thành với Hoàng thượng thì làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này được!”
Tạ Ngọc vội vàng thay đổi nét mặt, hắn làm ra vẻ áy náy nói: “Phùng bá đừng vội, ta chỉ thuận miệng nói thôi, thấy Phùng bá đúng là trung thần thì ta cũng yên tâm rồi.”
Phùng Khiếu nghe được lời này thì cơn giận lắng xuống, ông ta cũng biết là Tạ Ngọc đang cố ý thăm dò mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT