Bạc Nhu đang bị kéo cánh tay từ trái sang phải lại bị thêm hai cặp mắt nhìn chằm chằm, cô mở miệng chưa kịp lên tiếng thì đã ɕảɷ giác được áp lực trong không khí đột ngột tăng lên.

Áp lực từ =ánh nhìn khác nhau ở cả hai bên khiến đỉnh đầu cô tê dại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảnh tượng quen thuộc này không phải sẽ xảy ra với nữ chính sao? Tại sao lại muốn làm khó một người qua đường Giáp như cô chứ? Tại sao lại phải giao cho cô vấn đề khó như vậy?

Thế giới này nhất định có vấn đề gì đó rồi, một lát nữa cô phải nhờ hệ thống kiểm tra lại xem sao, chắc chắn thế giới này có bug rồi.

Ngay lúc hai người đang đợi Bạc Nhu phản ứng lại thì ngọc thạch truyền tin trên người Lục Cảnh Lăng đột nhiên sáng lên, giọng nói hoảng sợ của Bạch Niệm Niệm từ bên trong truyền đến: "Sư huynh! Mau đến cứu muội!"

Âm thanh xung quanh nàng ta ồn ào, xen lẫn rất nhiều tiếng gió và âm thanh của thứ gì đó xẹt ngang qua, Bạch Niệm Niệm chỉ kịp nói hai câu thì ánh sáng của ngọc thạch truyền tin đã mờ đi.

Lúc này sư đồ hai người đã biết chắc chắn nàng ta đã xảy ra chuyện gì đó, lập tức vung tay áo xoay người rời đi.

Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Bạc Nhu bị bỏ lại đối mặt với trời đất bao la. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Cô cũng rất vui vẻ, tranh thủ gửi báo cáo nhờ hệ thống kiểm tra bug.

Hệ thống: [Báo cáo đã được gửi đi, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]

Sau khi nộp báo cáo, Bạc Nhu không có việc gì làm nên vui vẻ nhanh chân về nhà tìm chút đồ ăn vặt.

“Bạc Nhu.” Từ xa xa truyền đến giọng nói của một người đàn ông, Bạc Nhu quay đầu lại thì nhìn thấy sư phụ đã lâu không gặp của mình đang đứng đó, nghiêm nghị nói với cô: “Trước khi chưởng môn rời đi đã nhờ ta giám sát ngươi luyện kiếm, không thể lười biếng được.”

"Này, sư tỷ!" Một thanh niên tuấn mỹ thở hổn hển chạy tới, ngọt ngào cười với cô: "Sư tỷ, Lục đại sư huynh bảo đệ đến gặp tỷ, nếu sư tỷ có cần gì trợ giúp thì có thể gọi đệ."

Thế là Bạc Nhu phải thành thành thật thật mà luyện kiếm dưới hai con mắt giám sát.

Thành thật mà nói, Ô Tử Phong không biết vị sư tỷ tầm thường này có chỗ nào xứng đáng để sư huynh chú ý đến.

Ô Tử Phong nhìn cô hồi lâu cũng không nhìn ra cô đẹp chỗ nào, gương mặt kia không hề để lại cho người ta một chút ấn tượng nào, bình thường hơn chữ bình thường, không có chỗ nào để so sánh với Bạch sư tỷ hết.

Tuy rằng trong lòng hắn ta suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra chút nào, dĩ nhiên là cho dù có thể hiện ra ngoài mặt thì hắn ta cũng chẳng hề quan tâm.

Cô yên lặng luyện kiếm xong rồi xoay người trở về phòng, đương nhiên hai người này không thể suốt đường đi theo cô được nên cô vẫn có không gian riêng để thưởng thức đồ ăn.

Cuộc sống của cô ở đây rất thoải mái và dễ chịu, nhưng cuộc sống của Lục Cảnh Lăng lại không hề dễ dàng như vậy.

"Sư huynh, giúp ta với, ta khó chịu quá." Âm thanh Bạch Niệm Niệm như than như khóc, nức nở thổn thức, giọng điệu mềm mại thì thầm, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, nàng ta nắm lấy tay áo Lục Cảnh Lăng, trong mắt tràn ngập sương mù mà nhìn hắn.

Trạng thái của Bạch Niệm Niệm đang rất không ổn, hiển nhiên là nàng ta đã bị đánh thuốc mê, thần trí không còn tỉnh táo nữa.

Lục Cảnh Lăng đưa cho nàng ta mấy viên Thanh Tâm Đan nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, tay Bạch Niệm Niệm vẫn còn đang cố móc thắt lưng của hắn, ý đồ làm gì đó.

Thiều Vân Thâm đang vội vã đuổi theo đám yêu quái chạy trốn cho nên hiện tại trong ngôi miếu cổ hoang phế này chỉ còn lại hai người là Lục Cảnh Lăng và Bạch Niệm Niệm.

Lục Cảnh Lăng cản lại động tác của Bạch Niệm Niệm, bỏ tay nàng ta ra khỏi quần áo của hắn: "Bạch Niệm Niệm, niệm Thanh Tâm Chú.”

Bạch Niệm Niệm thở dốc hổn hển, ánh mắt mơ màng dán chặt vào đôi môi Lục Cảnh Lăng, nàng ta không nhịn được mà cầu xin: "Sư huynh, ta thật sự khó chịu quá đi, cho ta được không…."

Nàng ta đặt tay lên vai hắn, đưa môi về phía hắn, chưa kịp chạm vào đôi môi mỏng ấy thì đã ɕảɷ ŧɦấყ sau gáy đau nhức rồi ngất đi.

Lục Cảnh Lăng thu lại bàn tay đang đánh vào gáy Bạch Niệm Niệm, vẻ mặt lạnh lùng lùi lại một bước, mặc cho nàng ta nằm trên mặt đất bám đầy tro bụi.

Bạc Nhu đang ở trong phòng vui vẻ đọc tiểu thuyết ăn đồ ăn vặt, đột nhiên nghe thấy tiếng ding bên tai từ hệ thống.

[Xin lưu ý! Tiến độ công lược của nữ chính đã giảm 15%, tiến độ công lược hiện tại là 27%]

[Cảnh báo! Hãy giúp nữ chính sửa lại cốt truyện nhé!]

[Cảnh báo! Hãy giúp nữ chính sửa lại cốt truyện nhé!]

[Cảnh báo! Hãy giúp nữ chính sửa lại cốt truyện nhé!]

Bạc Nhu bối rối trước ba khung cảnh báo lớn màu đỏ đậm đang nhấp nháy, sao đột nhiên lại giảm nhiều tiến độ đến thế?

"Hệ thống, báo cáo tôi đã gửi đi chưa có kết quả sao?"

Cô nghi ngờ rằng có bug.

Hệ thống: [Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, dù sao cũng đã sụp đổ thành đống hỗn độn thế này, nên sẽ không lâu nữa đâu.]

Hệ thống đột nhiên hung dữ khiến cho Bạc Nhu sửng sốt một lúc, cô luôn cho rằng hệ thống này chỉ phát ra giọng nói máy móc mà thôi, nhưng không ngờ rằng nó lại là trí tuệ nhân tạo?

Tuy nhiên, tuy nói là để cô sửa lại cốt truyện nhưng bây giờ cô ngay cả nữ chính ở đâu, bị làm sao cũng không biết, nhoáng một cái đã rơi mất 15 điểm tiến độ công lược rồi, nên chắc chắn đây là kịch bản đặc biệt quan trọng.

Cô không thể bỏ lỡ được.

Bạc Nhu cất đồ ăn vặt, nhảy xuống giường mở cửa, định hỏi những người khác là Bạch Niệm Niệm đã đi đâu, kết quả khi cô mở cửa thì lại nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt của một người đàn ông đứng trong lương đình màu đỏ thắm đang quay lưng về phía cô.

Bóng hình cao lớn thẳng tắp dường như hòa quyện với ngọn núi ở phía xa, tạo ɕảɷ giác như một bức tranh sơn thủy mờ ảo.

Có lẽ người này có thể biết gì đó?

"Này…"

Ô Tử Phong đang ngẩn người nhớ Bạch Niệm Niệm đột nhiên nghe được một tiếng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của thiếu nữ từ phía sau truyền đến, lúc giọng nói này truyền đến tai hắn ta, trái tim Ô Tử Phong ầm ầm đập mạnh.

Giống như bị động kinh vậy, bồn chồn không yên.

Loại ɕảɷ giác này hắn ta ɕảɷ ŧɦấყ rất quen thuộc, đây là ɕảɷ giác khi đối mặt với Bạch sư tỷ mới có được, thế nào mà bây giờ lại…

Thấy Ô Tử Phong không quay lại, Bạc Nhu tưởng hắn ta không nghe thấy, cô tiến lên một bước, lớn giọng hỏi: "Vị đồng môn này, ngươi có biết tung tích của Bạch sư tỷ không?"

Giọng nói vừa mềm vừa ngọt, khiến cổ họng hắn ta ngứa ngáy, máu từ đỉnh đầu chảy xuống dồn dập, ɕảɷ giác giống như lúc kinh mạch được đả thông vậy.

Khiến cho toàn thân hắn ta trở nên run rẩy.

Ô Tử Phong dùng sức siết chặt lòng bàn tay, cơn đau khiến lý trí của hắn ta quay trở lại, Ô Tử Phong phải điều chỉnh biểu cảm để không làm cô sợ hãi.

Sau khi hắn ta điều chỉnh biểu cảm xong thì thuận tay vuốt thẳng lại bộ quần áo không có nếp nhăn của mình, đến khi quay người lại trả lời câu hỏi thì đã phát hiện phía sau còn người nào nữa rồi.

Bạc Nhu thấy hắn ta không có ý muốn quay lại nên nghĩ là hắn ta không muốn trả lời, thế là chạy đi hỏi người khác.

Sau khi nói lời cảm tạ với vị đồng môn có khuôn mặt đỏ bừng, Bạc Nhu đang định rời đi thì nhìn thấy Ô Tử Phong vội vàng bước tới, ánh mắt dò xét khắp nơi như thể đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng, trong ánh mắt tràn đầy mất mát và hối hận.

Bạc Nhu yên lặng nhường đường để cho hắn ta tìm kiếm kỹ hơn, cũng không có bắt chuyện.

"Ngươi có trông thấy một nữ hài có giọng nói rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất đáng yêu không??" Vì thực sự là hắn ta không hề nhìn được chút bóng hình nào của cô gái kia nên đành phải quay đầu lại hỏi Bạc Nhu.

Nghe âm thanh thôi gì có thể đoán được nhiều như thế?

Bạc Nhu lắc đầu, tỏ ý rằng cô không nhìn thấy.

Ngay khi cô lắc đầu thì ánh sáng trong mắt Ô Tử Phong dần dần tối đi.

ɕảɷ giác trong lòng trống rỗng và khó chịu.

Đều là bởi vì vừa rồi hắn ta đã do dự, nếu không do dự thì Ô Tử Phong đã có thể nhìn ra dáng vẻ nàng như thế nào rồi, bây giờ hắn ta chỉ biết được giọng nói của chứ không hề biết được dung mạo của nàng.

Giờ biết tìm thế nào đây?

Bằng con mắt trần tục cũng có thể thấy được, Ô Tử Phong đã suy sụp không ít, Bạc Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng cô lại lùi về phía sau một bước.

Bắt đầu xem cuộc vui.

Ô Tử Phong ngẩng đầu nhìn cô rồi hỏi: “Tỷ phải xuống núi sao?”

Bộ trang phục này ཞõ ཞàŋɠ trông giống như đang muốn xuống núi.

Nghĩ đến việc Lục sư huynh chân trước vừa mới rời đi, chưa được nửa ngày thì Bạc Nhu đã vội vàng xuống núi, thật đúng là khó coi.

“Theo đuổi nam nhân không phải thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh hắn là có thể chắc chắn hắn chỉ yêu mình tỷ, huống chi người như tỷ muốn dung mạo không có dung mạo, muốn dáng người không có dáng người, so với Bạch sư tỷ chỉ có thể là từ kém đến kém hơn, nên là thôi, vẫn là đổi đối tượng càng sớm càng tốt vậy."

Ô Tử Phong mỉm cười nói với cô, khuôn mặt xinh đẹp, hàm răng trắng nõn, đôi mắt to tròn, lông mày cong cong, nếu không nghe những lời hắn ta nói còn tưởng đâu hắn ta là người thân thiện và dễ gần.

Bạc Nhu nhẹ nhàng gật đầu, không hề phản bác Ô Tử Phong.

Dù sao vai phụ cá mặn như cô thỉnh thoảng cũng sẽ bị đưa đi làm lốp xe dự phòng, dù sao cũng lãnh cơm hộp sớm mà, chết cũng không cần lý do. ( truyện trên app T𝕪T )

Cho nên khi đã quen rồi thì cũng không cần giải thích, bọn họ thích nói gì thì cứ kệ bọn họ nói đi.

Thấy Bạc Nhu không có ý phản bác, nụ cười của Ô Tử Phong hơi cứng lại, hắn ta nhìn Bạc Nhu, không ngờ rằng nữ tử bình thường này lại mặt dày đến thế.

Hắn ta không biết thì thôi, mà đã biết rồi thì cũng không thể để cô xuống núi một mình được, nếu không sau này đợi khi Lục sư huynh trở về hắn ta sẽ thảm lắm cho mà coi.

"Đi thôi, đệ đi cùng tỷ."

Bạc Nhu bất ngờ liếc nhìn Ô Tử Phong, thấy hắn ta đang quay mặt đi: “Nói trước nhé, đệ đưa tỷ đến nơi là xong việc đấy.”

Trong lòng hắn vẫn còn đang hoài niệm nữ tử vừa mới nãy.

Tiễn xong cái vong phiền phức này rồi thì hắn ta phải nhanh chóng quay trở lại tìm nàng càng sớm càng tốt.

*

"Sư huynh, sư huynh." Bạch Niệm Niệm vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đã ửng đỏ, từ gò má đến trong cổ đều đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi, mồ hôi gần như thấm xuyên qua lớp áo trắng mỏng dính, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong mỹ diệu.

Lục Cảnh Lăng cởi áo ngoài khoác lên người nàng ta, sau đó không nhìn Bạch Niệm Niệm nữa, mặc cho nàng ta khóc nấc gọi mời.

Hắn mặc áo trong màu đen đứng ở cửa, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phương xa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lời nói vừa rồi của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai:

“Loại mị dược này do Yêu giới nghiên cứu ra độc tính mạnh mẽ vô cùng, nếu không được giải tỏa kịp thời, Bạch Niệm Niệm có thể sẽ vì thể nội khí loạn dẫn đến bạo thể mà chết.”

Bàn tay siết chặt khiến đầu ngón tay của Lục Cảnh Lăng trở nên trắng bệch, trong đầu hắn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu.

Hắn vẫn chưa kịp hỏi cô táo gai ngào đường mà hắn mua ăn có ngon không.

Hắn vẫn chưa kịp nói với cô rằng hắn thích cô.

Hắn vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói, mà sau này chắc cũng không có cơ hội để nói.

Vậy cũng tốt…

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, xoay người đi về phía miếu cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play