Từ đó về sau, Bạc Nhu vẫn luôn luyện kiếm cùng Thiều Vân Thâm, dựa theo cách nói của y, nếu cô không hiểu nhầm thì dưới chân núi lại xuất hiện mấy chuyện yêu tà quấy phá nên Lục Cảnh Lăng và Bạch Niệm Niệm phải đi xử lý.
Cho nên buổi sáng Bạc Nhu cùng chưởng môn luyện kiếm, buổi chiều đọc thuộc tâm pháp.
Bây giờ cô đã hiểu câu nói kia của Lục Cảnh Lăng rồi.
Chưởng môn đúng là một người rất tốt nhưng khí thế của y thực sự rất lạnh, khuôn mặt quanh năm như một, không có cái gọi là cười, không khí quanh thân giống như băng tuyết lạnh, giống như cây tùng bách cao lớn trong núi tuyết, ɕảɷ giác bản thân chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Nhưng mỗi lần Bạc Nhu gặp phải vấn đề không biết, y đều rất kiên nhẫn giảng giải cho cô.
Bạc Nhu chỉ ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ không thôi, cũng vì thế mà cô buộc mình phải cố gắng hơn một chút, tu vi cũng từ cùi bắp sang trạng thái tốt hơn.
Điểm không tốt duy nhất chính là thời gian để cô đi ăn vụng đồ ăn vặt ít hơn, có đôi khi chưởng môn vì một tâm pháp mà cô không hiểu liền giữ cô đến khuya, thậm chí là trực tiếp để cho cô thức trắng đêm đả tọa, ngày hôm sau vì rèn luyện thể lực của cô mà y lựa chọn dậy sớm bắt cô leo núi từ sớm.
Bạc Nhu thở hồng hộc khom lưng đứng ở giữa đường, cô ɕảɷ ŧɦấყ mình thật sự không thể đi thêm được, hai chân run rẩy không thôi, ɕảɷ giác như đây không phải chân của mình nữa rồi.
“Trong vòng một nén nhang mà không thể đến đỉnh núi. Phạt leo thêm một lần nữa.” Giọng nói lạnh như nước suối truyền đến bên tai, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái như sương tuyết bay thoang thoảng quanh mũi Bạc Nhu, thân thể cô đứng thẳng tắp, mắt nhìn chưởng môn không biết ở bên cạnh cô từ lúc nào.
Lời này thật sự đáng sợ mà, cô sợ tới mức quên hết mọi mệt nhọc, vội vội vàng vàng bước đi.
“Chưởng môn ta bò, ta bò mà, người đừng phạt ta mà T^T.”
Bạc Nhu muốn khóc đến chết luôn cho rồi, từ trước đến nay ở thế giới nào cô cũng được thoải mái làm người qua đường, sao đến thế giới này lại biến thành thành như vầy.
Cá mặn không muốn cố gắng phấn đấu trong cuộc sống đâu, cá mặn chỉ muốn ăn uống vui chơi ngồi chờ chết thôi!ಥ_ಥ Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy nhẹ nhàng bay vào trong tai Thiều Vân Thâm, y vén mi mắt lên nhìn thiếu nữ đang cố gắng leo lên sườn núi mà cả người không ngừng run, đôi mắt băng lam không hề có cảm xúc.
Từ trước tới giờ y chưa từng gặp qua loại người đã không thông minh lại không biết cố gắng như Bạc Nhu.
Đã yếu ớt lại còn tham ăn như thế.
Môn hạ đệ tử của y cho dù như Bạch Niệm Niệm cũng không bao giờ có suy nghĩ muốn dừng lại ở đấy, bọn họ luôn cố gắng trong những bài huấn luyện mệt hơn so với Bạc Nhu của bây giờ.
Nhưng chỉ mới leo núi thôi đã thế này rồi, quá chán.
Tất nhiên, Bạc Nhu vẫn ngây thơ suy nghĩ chưởng môn không biết chuyện cô mỗi đêm ăn vụng mà không biết sự việc ấy đã lộ từ lúc nào, cô còn tưởng rằng mình giấu rất tốt nhưng đáng tiếc cô lại quên mất rằng tu vi của Thiều Vân Thâm không phải dạng vừa, mùi vị của đồ ăn vặt trong không khí ཞõ ཞàŋɠ như vậy làm sao y lại ngửi không ra.
Bạc Nhu vất vả leo lên đỉnh núi nhưng chỉ ɕảɷ ŧɦấყ hai chân mình sắp bị phế luôn rồi, cô run run rẩy rẩy tìm kiếm ngôi mộ mà chưởng môn nói rồi cung kính bái ba lạy.
“Ngươi cũng nên biết chuyện xưa của kiếm mộ* này.”
*Ngôi mộ có cái kiếm ở bên trên.
Bạc Nhu há miệng thở dốc, một bộ dáng mờ mịt, Thiều Vân Thâm nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói: "Năm đó trước khi tổ sư gia phi thăng đã cố ý để lại kiếm của mình ở nơi đây, dùng để cảnh giới đệ tử đời sau của mình không được quên bản tâm."
Bạc Nhu nghe vậy thì nhìn về phía kiếm mộ đã bị cỏ xanh bao trùm tựa như hoang mộ liền lên tiếng nói: "Tu tiên rốt cuộc là đang theo đuổi cái gì đây?"
Giọng nói của thiếu nữ rất nhẹ, phảng phất như cô không có hỏi bất kỳ kẻ nào mà chỉ đơn giản là trình bày nghi hoặc của mình.
Thiều Vân Thâm nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô bình tĩnh khi nhìn kiếm mộ liền mở miệng nói: "Tu tiên tất nhiên là theo đuổi đạo trong lòng."
“Nếu ngươi cần cù chăm chỉ tu luyện, đạo trong lòng sẽ kiên định, như vậy mới không sinh ra những suy nghĩ đen tối ác độc.”
“Ngày mai bắt đầu luyện tập, mỗi ngày leo núi một lần.”
Bạc Nhu vừa muốn từ chối thì chợt nghe thế chưởng môn nói thêm: "Thân thể của ngươi vốn dĩ đã quá kém, bây giờ điều chỉnh thể lực cho tốt thì về sau mới có thể theo kịp kiếm pháp, như vậy thi đấu mới không bị thua."
Nghe y nói đến trận đấu, trong lòng Bạc Nhu có chút sửng sốt, không phải để cô đi tặng đầu mình cho người ta hay sao?
Như thể đã nhìn thấu ý nghĩ của cô, Thiều Vân Thâm nghiêm trang nói: "Ngươi là đệ tử của ta, dĩ nhiên sẽ không có chuyện ta tự nhiên để cho ngươi lỗ mãng dự thi mà không suy tính gì."
Ý của lời nói này chính là không phải để cho cô đi chịu chết.
Cho nên mấy ngày nay chưởng môn huấn luyện nghiêm khắc như vậy đều là vì muốn tốt cho cô?
Nhưng Bạc Nhu một chút cũng không cảm động, cô muốn đi chịu chết.
Đáng tiếc là Thiều Vân Thâm lại không hề hiểu được suy nghĩ của cô, y còn cố gắng hết sức, tận tâm tận lực tự mình dạy cô với mong muốn muốn cô học đến nơi đến chốn, Bạc Nhu bị tra tấn đến lúc học xong tâm pháp thì thôi, đến lúc cô ra khỏi cửa điện thì đã là đêm khuya.
Gió lạnh trong nháy mắt khiến ɕảɷ giác dính dính trên người trở nên ཞõ ཞàŋɠ hơn, cô ɕảɷ giác bản thân rất không thoải mái, người đầy mồ hôi nên muốn đi suối nước nóng phía sau núi tắm một chút.
Nói đi là đi, Bạc Nhu một đường đi về phía sau núi, suối nước nóng này là lúc cô vừa tới thế giới này không lâu phát hiện ra, vừa lớn vừa rộng rãi, không khác gì bể bơi tự nhiên.
Ánh trăng lấp lánh chiếu lên mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng, hơi nóng từ trên mặt nước bốc lên.
Bạc Nhu cởi bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi trên người, mũi chân thử thăm dò nhiệt độ nước, ấm áp vừa vặn thích hợp để tắm, cô chậm rãi đi xuống nước rồi thở ra một hơi thật dài.
ɕảɷ giác lỗ chân lông bị bốc hơi tuyệt đối là thoải mái do Tẩy Tịnh Quyết tạo ra ɕảɷ giác.
Cô nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát nhỏ, chân ở trong nước quẫy nhẹ tạo nên gợn sóng, ɕảɷ giác cực kỳ vui vẻ.
Lúc này không ăn chút đồ ăn vặt thì quả thật sẽ rất có lỗi với bản thân, Bạc Nhu lấy ra một nắm hạt dưa, một ly nước trái cây tự tay cô điều chế rồi tinh tế thưởng thức.
Ban đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng cắn hạt dưa răng rắc răng rắc, một bên còn có có thể nghe thấy tiếng cô ngâm nga bài hát nhỏ.
Mặt nước trước mắt Bạc Nhu chợt nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, không đợi cô kịp phản ứng thì từ mặt nước đột nhiên chui ra một người.
Bạc Nhu sợ tới mức cả người run rẩy, đồ ăn vặt trên tay thiếu chút nữa đã bị cô ném đi: "Chưởng…. Chưởng môn?"
Nam tử trước mắt ཞõ ཞàŋɠ là Thiều Vân Thâm, khuôn mặt quanh năm không có biểu tình của y giờ phút này bị hơi nước bao trùm, bị nhu hòa một chút cứng rắn, giọt nước trong suốt theo đường cong trên cằm y nhỏ xuống mặt nước, lồng ngực cường tráng trắng trẻo đối diện thẳng tắp với ánh mắt của Bạc Nhu, đường vân da thịt* xinh đẹp từ bụng dưới hiện lên trên làn nước ấm. ( truyện trên app T𝕪T )
*Nó là cơ bụng đấy^ω^
Bạc Nhu lúc này mới phản ứng lại, cô vội vàng cúi đầu, nhìn thấy toàn thân mình đều bị nước bao phủ mới yên lòng.
Suối nước nóng vang lên tiếng động, chỉ chốc lát cô chợt nghe thấy trước mặt truyền đến tiếng người nói: "Ngươi vừa mới hát cái gì?”
“Là tùy tiện hừ hừ một chút thôi.” Bạc Nhu hơi giương mắt nhìn chưởng môn, lúc này cô mới phát hiện không biết từ lúc nào, y đã đi tới phía đối diện cách cô một khoảng không xa, lồng ngực nghênh ngang phơi ở trước mắt cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng giọt nước nghịch ngợm lăn tăn chạy xuống, cô lại vội vàng thu hồi ánh mắt, chuyển mục tiêu sang nhìn chằm chằm mặt nước trước mắt mà không dám ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ bị nhiệt độ của nước lẫn không khí xung quanh hun đến đỏ bừng, ngay cả cổ cũng hiện lên màu hồng phấn xinh đẹp, xương quai xanh trắng mịn theo hô hấp của cô mà nhẹ nhàng phập phồng, dưới những gợn sóng nước nhộn nhạo lại tinh nghịch như ẩn như hiện.
Bạc Nhu của hiện tại giống như một yêu tinh quyến rũ người khác mà chính cô cũng không biết.
Thiều Vân Thâm nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng không nhịn được mới lên tiếng nói: “Về sau tích cốc rồi sẽ không thể ăn tục vặt nữa.”
Bạc Nhu lúc này mới nhớ tới vừa rồi bản thân không chỉ ngâm nga mấy bài hát nhỏ mà còn không kiêng nể gì rất vô tư cắn hạt dưa.
Lần này bị chưởng môn bắt được, cô cuống quít lên muốn giải thích một chút nhưng lại không biết bản thân nên nói cái gì cho ổn, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chằm chằm chưởng môn hy vọng y đừng phạt mình.
Bị một đôi mắt nhu thuận sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhưng biểu tình của Thiều Vân Thâm không có gì biến hóa, mà vừa vặn, loại biểu tình không có gì biến hóa này của y mới làm cho Bạc Nhu ɕảɷ ŧɦấყ sợ hãi.
Cô chỉ sợ chưởng môn vừa mở miệng thì câu đầu tiên chính là ngày mai leo núi thêm mấy vòng nữa.
Cho nên Bạc Nhu ɕảɷ ŧɦấყ bản thân mình nên thức thời một chút, cô run rẩy lấy từ trong nhẫn ra rất nhiều đồ ăn vặt trân quý của bản thân, sau đó nhét hết vào trong ngực người trước mặt.
“Ta đã đưa hết đồ ăn vặt của mình cho chưởng môn rồi đấy, chưởng môn đừng phạt ta.” Theo thanh âm mềm ngọt của thiếu nữ hạ xuống, Thiều Vân Thâm đột nhiên bị đống đồ ăn nhét vào trong ngực, y nhấc mắt lên nhìn vẻ mặt của Bạc Nhu đang lưu luyến không rời, cô khổ đại cừu thâm mà nhìn chằm chằm chỗ đồ ăn mình vừa đưa ra.
Nhưng Thiều Vân Thâm không có mềm lòng, y vừa động ngón trỏ đã có thể ném hết đống đồ ăn trước mặt cô vào không gian tu nhỏ của mình.
Mặc dù Bạc Nhu đã từng suy nghĩ tới loại tình cảnh này nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà lộ ra sự tiếc nuối không nỡ mà hoàn toàn quên mất hiện tại bản thân đang nhìn chằm chằm lồng ngực của người ta.
Tiếng nước ào ào vang lên, người trước mắt lập tức đứng lên, đi ngang qua cô nhẹ nhàng bước lên bờ: "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai thức dậy tiếp tục đi leo núi."
Thiều Vân Thâm vung tay lên, trường sam trắng noãn liền tự động khoác lên người, y không nhìn thiếu nữ đang núp ở trong nước lấy một cái mà ngay lập tức cất bước rời đi, để lại Bạc Nhu một thân một mình ở trong nước với khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ như tôm luộc.
Chờ tới khi Thiều Vân Thâm đã rời đi được một hồi lâu, Bạc Nhu liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, sau này cô chắc chắn sẽ không đến đây tắm nữa, loại chuyện mất mặt này đã đi quá giới hạn của cô rồi.
Không nghĩ tới ở đây thoải mái ngâm suối nước nóng cũng có thể gặp được chưởng môn, tuy rằng không biết chưởng môn đã ngâm mình trong nước bao lâu nhưng Bạc Nhu có thể khẳng định, thời gian y ngâm mình dài hơn của cô nhiều.
Mới nghĩ như vậy thôi cô đã không khống chế được mà ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ hơn, ngón chân vừa chạm đất trong lòng đã hận không thể tìm một cái hố nào đó để chui vào.
Thiều Vân Thâm ngồi ở trên giường hàn ngọc lạnh như băng đả tọa nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh gợn sóng, thiếu nữ trong suối nước nóng như ngó sen duỗi thẳng tứ chi, tóc dài đen như rong biển trôi nổi trên mặt nước, cô mở to con ngươi nhìn y, đầu ngón tay trắng nõn điểm ở trên vai y, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng tới gần bên tai.
Thanh âm của cô cũng như hơi thở của cô vậy, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Chưởng môn~”
Thiều Vân Thâm chợt mở mắt ra, đồng tử màu băng lam lạnh lùng xuất hiện biến hóa nhưng chỉ sau một lát là lại trở về yên lặng vốn có như chưa có chuyện gì xảy ra.
Y giương mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ánh trăng như sóng nước trong suối vậy, tinh nghịch mà vẫn ôn nhu.
Ánh trăng mỏng manh chiếu vào đôi mắt màu băng lam của Thiều Vân Thâm.
Y biết hiện tại lòng của y đã không còn yên tĩnh như trước được nữa rồi.