Mặc dù biết sư huynh làm vậy là vì muốn tốt cho mình, không muốn để mình bị kiệt sức nhưng khi Bạch Niệm Niệm nhìn thấy sư huynh ôm Bạc Nhu thì trong lòng vẫn không ɕảɷ ŧɦấყ thoải mái hơn là bao. 

Bạc Nhu trước kia cũng không có nhu nhược như bây giờ, cứ động một chút là bị thương. 

Quả nhiên khi trở về, nàng ta vẫn nên nói chuyện với sư phụ về chuyện để Bạc Nhu chăm chỉ tu luyện mới được, ít nhất cũng không thể để cô kéo chân nàng ta. 

Bạc Nhu còn không biết vận mệnh sau này của cô đã bị Bạch Niệm Niệm định đoạt, cô vẫn còn đang lạc trôi trong suy nghĩ về những món ăn ngon giấu trong khe hở dưới sàn nhà. 

Tốc độ lên núi của bọn họ mặc dù chậm hơn xuống núi một chút nhưng lúc này cũng đã đi đến Lâm Thành- vùng phụ cận của núi Già Lam, chỉ cần đi qua Lâm Thành  là bọn họ đến nơi rồi. 

“Sư huynh, huynh mệt mỏi sao? Bằng không chúng ta nghỉ ngơi một chút, ta thấy bên kia có một quán trà." Bạch Niệm Niệm chỉ vào quán trà nhỏ cách đó không xa nói. 

Nghe được Bạch Niệm Niệm nói như vậy, không đợi Lục Cảnh Lăng hưởng ứng, Bạc Nhu tỏ thái độ trước: "Ta….  Ta mệt rồi." 

Thanh âm mềm mại của thiếu nữ mang theo hơi thở khiếp sợ, mềm mại gãi gãi trong lòng thiếu niên. 

Lục Cảnh Lăng nhìn cô mấy lần để chắc chắn rồi mới khom lưng nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Chân vừa chạm tới mặt đất, Bạc Nhu đã giống như bươm bướm được thả bay, khập khiễng vội vàng tìm một góc bàn trà ngồi xuống. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Sau khi trở lại bầu không khí quen thuộc, Bạc Nhu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã có người ngồi xuống trước mặt. 

Một người kỳ lạ.

Mùa hè nắng chói chang lại đi mặc một chiếc áo choàng màu đen trùm đầu rộng thùng thình chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng như tuyết và đôi môi đỏ hồng. 

Nóng như thế mà không ngại. 

Mặc dù là người xa lạ không quen biết gì nhưng Bạc Nhu chỉ muốn yên lặng ngồi im ỉm im ỉm trong góc mà thôi. 

Cô vừa định đổi vị trí ngồi thì thấy tiểu nhị đã bưng trà tới đặt trước bàn mình, cô đành phải dừng lại ý nghĩ muốn đổi vị trí, thay vào đó là nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn." 

Giọng nói của cô trầm thấp, mềm mại, rơi vào trong tai người ta như là bồ công anh bay nhẹ nhàng trong gió, mang đến ɕảɷ giác ngứa ngáy nhè nhẹ.

Tiểu Nhị run lên, nhìn cô một cái, khuôn mặt tối đen nhất thời đỏ bừng, vội vàng bưng khay rời đi. 

Bạc Nhu nghi hoặc nhìn bóng lưng cuống quýt của tiểu nhị mà trong lòng không thể lý giải được. 

Trước kia bất luận cô có nói cái gì, cô đều sẽ bị coi là không khí, lần này sao là lạ vậy.

Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì chợt nghe bên tai truyền đến tiếng cười từ tính trầm thấp. 

Bạc Nhu quay đầu liền phát hiện tiếng cười đó là của nam tử thần bí ngồi ở đối diện, đôi môi hồng nhuận gần chiếc cằm trắng như tuyết hơi vểnh lên: "Bảo bối, nàng thật đáng yêu." 

Thanh âm của hắn ta mang theo mị lực từ tính, âm cuối hơi hơi câu lên như một cái móc câu nhỏ. 

Bạc Nhu đứng bật dậy, vì hoảng sợ nên tim cô đập có chút nhanh. 

Một nam nhân thần bí với thanh âm dễ nghe nửa đường lại xuất hiện, đây không phải là nhân vật mê đắm đầu tiên dính vào nữ chính sao? 

Cô không nên ở đây, cô nên ở dưới gầm xe ngựa chơi mới đúng!

Lục Cảnh Lăng luôn chú ý đến Bạc Nhu nên khi thấy cô đứng dậy, tầm mắt của hắn đã nhanh chóng đảo qua người áo choàng đen ngồi đối diện với cô, lúc thấy người nọ, hắn nhíu nhíu mày. 

Tu vi của người kia, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Thấy Lục Cảnh Lăng nhìn chằm chằm vào Bạc Nhu, Bạch Niệm Niệm cũng nhìn theo, nàng ta chỉ thấy Bạc Nhu đang đứng nhìn mình với ánh mắt vô cùng nhiệt tình.  

Bạch Niệm Niệm chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Lục Cảnh Lăng vừa ngồi bên cạnh mình đứng dậy từ lúc nào. 

Lục Cảnh Lăng trực tiếp đi qua ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của Bạc Nhu nhìn về phía Bạch Niệm Niệm, tầm mắt hắn quét qua người thần bí mặc áo choàng đang ngồi bất động kia, sau đó liền quay đầu nói với cô: “Đi thôi.”  

Thấy cô còn chưa phản ứng, hắn đã bắt lấy cánh tay cô kéo đi. 

“Bảo bối, nàng tên là gì?” 

Lúc đi ngang qua bàn, tay kia của Bạc Nhu bị người thần bí kia giữ chặt, thanh âm của hắn ta lười biếng mang theo ái muội khàn khàn: "Ta mang nàng đi ra ngoài chơi được không?" 

Bạc Nhu muốn rút tay mình về, kết quả vừa quay đầu liền thấy nam nhân đang  cầm mu bàn tay của cô đặt ở trước môi nhẹ nhàng hôn xuống. 

Nhất thời, xúc giác mềm mại tê dại từ mu bàn tay trực tiếp xông lên đại não, Bạc Nhu vội vàng dùng sức rút tay về, thất kinh cọ cọ mu bàn tay lên quần áo. 

Người thần bí cười ha ha thỏa mãn, đôi môi đỏ mọng gợi lên nhìn về phía Lục Cảnh Lăng đang tràn đầy lãnh ý nhìn mình: "Đừng tức giận như vậy chứ, nếu đã là bảo bối thì khẳng định sẽ có cạnh tranh." 

“Ai bảo ngươi không giấu kỹ chứ.” 

Sắc mặt Lục Cảnh Lăng lạnh đi vài phần, hắn dùng chút sức kéo cánh tay mềm mại kia về phía mình.

Tay Bạc Nhu bị bóp hơi chặt nên ɕảɷ ŧɦấყ hơi đau đau, cô quay đầu nhìn bên này, sau đó lại quay qua nhìn bên kia, tuy không biết bọn họ nói cái gì nhưng vẫn có thể ɕảɷ ŧɦấყ không khí quanh hai bọn họ nồng nặc mùi thuốc súng. Nhưng cô biết rõ bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, cô nhanh chóng hất cánh tay đang bị Lục Cảnh Lăng nắm ra, sau đó liền chạy một mạch đến phía sau Bạch Niệm Niệm. 

“Sư tỷ, tỷ nhanh đi giúp sư huynh, hình như sư huynh gặp phải khó khăn.” 

Loại tình huống này cứ để nữ chính ra mặt là được rồi . 

Bạch Niệm Niệm vốn cũng định đi qua nhưng khi nghe Bạc Nhu nói như vậy, nàng ta cũng chỉ liếc qua cô một cái: “Đứng ở đây đừng nhúc nhích.”

Dứt lời liền tiến lên đứng ở bên cạnh sư huynh. 

“Sư huynh, chúng ta đi thôi.” 

Bạch Niệm Niệm nhìn người áo đen thần bí đang giằng co với Lục Cảnh Lăng một cái, người kia cũng không thèm để ý đến nàng ta, thấy sư huynh không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người áo đen kia, nàng ta liền đưa tay qua kéo kéo tay áo hắn: "Sư huynh?" 

Lục Cảnh Lăng liếc mắt nhìn người áo đen thần bí một cái, sau đó xoay người rời đi.  

Dọc đường đi, Lục Cảnh Lăng vốn ít nói giờ lại càng ít nói hơn, ngay cả Bạch Niệm Niệm ở bên cạnh không ngừng nói chuyện lôi kéo sự chú ý của thiếu niên, vậy mà một câu hắn cũng không đáp lại. 

Dù vậy, hắn vẫn đi theo phía sau Bạc Nhu, cách cô một khoảng không xa cũng không gần. 

Bây giờ đã vào Lâm Thành, Bạc Nhu hòa vào đám đông náo nhiệt đã không còn ɕảɷ giác khó chịu khi bị Lục Cảnh Lăng giám thị như ở nơi hoang dã nữa. 

Cô giống như một người ngoài cuộc mang tâm trạng thích xem náo nhiệt đi dạo trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn qua nhìn lại các loại đồ ăn vặt bán ở quán bên cạnh với ánh mắt khát vọng. 

Là kẹo…

Cô đã lâu không được ăn kẹo rồi. 

Thời gian đến thế giới tu tiên bao lâu thì từng ấy thời gian Bạc Nhu phải rời xa kẹo ngọt, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt cũng phải giấu sư phụ đi vụng trộm mới lấy được, giấu thôi cũng thập phần vất vả chứ đừng nói gì đến ăn được hay không. 

Dù sao sư phụ của cô không cho ăn mấy thứ này. 

Nhìn Bạc Nhu đi tới đi lui, bỗng nhiên lại bước chậm lại, cô giống như một con ốc sên nhỏ bò lê  từng chút từng chút trên đường, Lục Cảnh Lăng thuận theo tầm mắt của cô nhìn về phía người thợ thủ công đang kéo nước đường vẽ tranh, trước quầy hàng có mấy đứa trẻ líu ríu nhìn vô cùng hăng say. 

Lục Cảnh Lăng thấy trong mắt cô lóe ra ánh sáng không khác mấy so với những đứa trẻ kia, ཞõ ཞàŋɠ cô đang cực kỳ thèm muốn.

Hắn dừng bước chân nói với Bạch Niệm Niệm ở một bên: "Trong thành có thứ muội muốn mua, chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, giờ muội muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần câu nệ." 

Có lẽ đây là lần đầu tiên được sư huynh chiếu cố nên Bạch Niệm Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, kỳ thật nàng ta cũng muốn đi tiệm son phấn xem một chút, chỉ là ngượng ngùng không dám nói với sư huynh. 

Trăm triệu lần không nghĩ tới sư huynh lại chủ động mở miệng, Bạch Niệm Niệm liền nói: "Vậy sư huynh có muốn mua cái gì không?" 

“Muội chỉ cần đi thôi, không cần quản ta làm gì.”

Thấy Lục Cảnh Lăng nói như vậy, Bạch Niệm Niệm liền ngượng ngùng cười cười, sau đó xoay người bỏ đi thật xa. Nàng ta nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp để trở về gặp sư huynh, cho hắn một phần kinh ngạc. 

Chờ Bạch Niệm Niệm đi xa, Lục Cảnh Lăng nhìn thoáng qua Bạc Nhu đang đi lề mà lề mề, hắn liền trực tiếp cất bước đi về phía người làm đường. 

“Cho ta một bức tranh đường.” 

Bạc Nhu chậm rãi đi tới, cô chỉ muốn ngửi thêm một chút hương vị ngọt ngào kia thôi, đi nhanh quá sẽ không thể ngửi được. 

Cô vừa ngẩng đầu nhìn sang bên kia, thì thấy một thiếu niên áo đen gầy gò đi tới đây.  

Là Lục Cảnh Lăng. 

Trái tim Bạc Nhu đập liên hồi vì sợ. 

Là cô đi quá chậm nên Lục Cảnh Lăng tới cảnh cáo cô sao? 

Những hình ảnh giống như đòi nợ của lần đi xuống núi hiện lên trong đầu cô, chỉ là mới phát được một nửa thì người nọ đứng ở trước mặt cô, đưa bức tranh đường trên tay mình tới trước mặt Bạc Nhu. 

Hành động này đã đập tan những hình ảnh kia trong đầu cô.

Cô nhìn nhìn bức tranh làm từ đường, sau đó lại nhìn nhìn thiếu niên mặt lạnh trước mặt, cẩn thận lên tiếng: "Sư…. Sư huynh?" 

Là của cô sao, Lục Cảnh Lăng muốn cho cô ăn kẹo? 

Một tiếng sư huynh mềm mại khiến trong lòng Lục Cảnh Lăng căng thẳng hơn, hắn tiến lên mở bàn tay cô ra, sau đó nhét bức tranh đường vào tay cô nói một câu khô khan: "Cho muội." 

Bị giọng nói khô cứng lãnh đạm của thiếu niên dọa sợ, đến mức Bạc Nhu theo bản năng nắm chặt cây gậy nhỏ trong tay, vì thế mà cô không thể thấy được vành tai thiếu niên nổi lên màu hồng nhạt. 

Cô nhìn bức tranh đường trong tay, nước đường được ánh mặt trời tô điểm giờ càng thêm lấp lánh. 

Lục Cảnh Lăng đợi nửa ngày cũng không thấy Bạc Nhu động đậy thì định hỏi tại sao còn chưa ăn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy giọt nước trong suốt vẫn đọng lại trong mắt cô. 

Đây là, khóc rồi? 

“Muội…” Lục Cảnh Lăng há miệng ra muốn nói nhưng không biết nói cái gì mới được, ngoài mặt thì lạnh lùng mà trong lòng lại rối như tơ vò, không biết vì sao cô lại khóc. 

Thẳng đến khi Bạc Nhu ɕảɷ giác khóe mắt ướt át của mình bị lau đi, cô giương mắt liền nhìn thấy trên đầu ngón tay của thiếu niên đang rút về có một giọt nước sáng lấp lánh. 

“Khóc cái gì?” Giọng nói của Lục Cảnh Lăng vẫn rất lạnh lùng nhưng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. 

Bạc Nhu nắm chặt cây gậy nhỏ trong tay, run rẩy nói: "Không, không có gì." 

"Chỉ là… Đã lâu không có ai đối tốt với ta như vậy." 

Từ khi lên làm ký chủ của hệ thống cá mặn đến giờ, cuộc sống hằng ngày của cô nếu nói giảm nói tránh thì là bình thường, nhưng nếu nói thật thì chính là nhạt nhẽo vô vị, không ai nhớ rõ cô thích cái gì, không ai nói cô cần làm gì, không ai biết cô muốn cái gì. 

Vì trên thực tế, bọn họ không ai để ý đến cô.

Cho nên dù biết người trước mắt chỉ là một nhân vật của thế giới này và cũng là một người có vai trò quan trọng trong quá trình hoàn thành nhiệm nhưng cô vẫn rất cảm động. 

Nghe được lời nói của Bạc Nhu, Lục Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, hắn không biết quá khứ của Bạc Nhu như thế nào nhưng lúc nghe cô nói ra những lời này mà vẫn có thể bình thản như vậy thì trong lòng vẫn có chút xúc động. 

“Dễ dàng cảm động như vậy sẽ rất dễ bị người ta lừa.” Ngoài miệng thì Lục Cảnh Lăng nói như vậy nhưng trong lòng đã sớm định ra kế hoạch khi trở về sẽ điều tra thân phận của Bạc Nhu như thế nào. 

Dù sao hắn đối với cô...... 

Bạc Nhu nhẹ nhàng cắn một miếng đường, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.

Cô nheo mắt lại hưởng thụ. 

Mẹ từng nói, nếu buồn thì ăn ngọt, ăn ngọt sẽ khiến người ta vui vẻ hơn. Cho nên sau này mỗi lần nhớ mẹ, cô đều ăn đồ ngọt.

Dần dần, hành động này lại trở thành thói quen. 

“Cám ơn sư huynh.” Bạc Nhu lui lại mấy bước, nhẹ nhàng khom người về phía Lục Cảnh Lăng. 

Giọng nói mềm mại của cô khiến Lục Cảnh Lăng mềm lòng không ít, vừa định nói gì đó thì đã thấy cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với mình: "Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn." 

Bởi vì nhiệm vụ vẫn phải làm. 

Và cũng bởi vì hắn là nam chính. 

Lục Cảnh Lăng thấy Bạc Nhu nói xong liền lùi lại mấy bước, tách mình ra xa, cô lập bản thân như trước đây. 

Giống như con rùa đen vừa mới chuẩn bị thò đầu ra lại rụt mình vào trong vỏ.

“Sư huynh, ta đã trở lại rồi đây, hẳn là huynh không có chờ lâu đi?” Bạch Niệm Niệm vội vã trở về liền phát hiện có chút không thích hợp. 

Sư huynh ôm hai tay nghiêm túc lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng. 

Bạch Niệm Niệm nhìn sư huynh một chút, sau đó  lại nhìn Bạc Nhu đang đứng ở phía xa xa: "Xảy ra chuyện gì?" 

“Không có việc gì.” 

Lục Cảnh Lăng nói xong cũng không thèm nhìn Bạc Nhu lấy một cái: "Đi thôi." 

Hắn cất bước đi rất nhanh hơn, Bạch Niệm Niệm cũng chỉ có thể áp chế nghi hoặc trong lòng mà đi theo. 

Bạc Nhu thấy bọn họ rời đi mà hoàn toàn không có ý chờ cô, trong lòng lúc này thoải mái hơn rất nhiều. 

Cô vừa mới chuẩn bị lấy hạt dưa ra thì bên tai bị thổi tới một trận gió mát: "Thật quá đáng nha, bọn họ đều không mang nàng đi chơi, hay là để ta đây mang nàng đi chơi có được hay không?" 

Bạc Nhu mở to mắt quay đầu lại, lúc này, thứ nàng nhìn thấy chính là một khuôn mặt tinh xảo mê người dán ở bên tai, thấy cô kinh ngạc trợn tròn mắt như vậy, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong lòng ɕảɷ ŧɦấყ bộ dáng này rất thú vị, nam nhân chủ động hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô. 

“Nàng không nói lời nào, vậy ta cứ coi như nàng đã đồng ý với ta ha.” 

!!! 

Bạc Nhu che miệng lại khiếp sợ nhìn hắn ta.  

Không đợi cô trả lời, hắn ta dứt khoát ôm lấy vòng eo của Bạc Nhu định mang cô đi, nhưng khoé mắt chợt lia thấy một thanh kiếm sắc bén đang bay từ phía xa xa lại đây, đồng thời, theo tốc độ nhanh như gió của thanh kiếm là một giọng nam giận dữ vang lên: "Buông Bạc Nhu ra." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play