Ai cũng nói mấy tháng đầu mang thai sẽ là lúc giày vò người ta nhất, nhưng đứa nhóc trong bụng Ngu Thanh Vãn ngược lại lại rất hiểu chuyện.
Mang thai chưa được đầy tháng, Dung Dập và Tần Duyệt Nịnh đã mang theo túi lớn túi nhỏ đồ trẻ con đến đây, tất cả không ngoại lệ đều là màu hồng nhạt, trải dài kín toàn bộ phòng khách, hai người bọn họ nhìn qua như đến cướp đồ ở cửa hàng bán đồ trẻ em vậy, còn dẫn theo cả nhóc con Tần Gia Tứ theo cùng.
Nhìn đủ thứ hỗn loạn trên đất, Ngu Thanh Vãn không nhịn được bật cười, hỏi bọn họ: “Sao mọi người mua tất cả đều là màu hồng nhạt vậy?”
Dung Dập trả lời bằng một câu rất đúng tiêu chuẩn của một thẳng nam: “Đồ cho con gái, đương nhiên đều phải mua màu hồng nhạt.”
Tần Duyệt Nịnh ở bên cạnh trợn trắng mắt, không chút nể tình mà chọc thủng anh ấy: “Bây giờ mỗi ngày anh ấy chỉ mong muốn có được một đứa cháu ngoại gái, mọi thứ anh ấy mua đều chỉ chọn màu hồng nhạt. Tớ khuyên anh ấy chọn chút đồ cho bé trai, anh ấy lại nói không cần.”
Tần Gia Tứ ở bên cạnh nói tiếp: “Chị Thanh Vãn ơi, đợi đến khi em gái trưởng thành, em sẽ mua cho bé nhiều món đồ chơi khác nữa ạ.”
Dung Dập ngồi xổm dưới đất một chân chống đầu gối xuống đất, nghe vậy nhếch đuôi mắt lên, ánh mắt hờ hững liếc nhìn về phía Tần Gia Tứ: “Em tính tặng cho bé cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT