Sức sống của cái cây này yếu ớt, bông hoa sắp khô héo, chỉ biết được người ta mang từ nhà kính này sang nhà kinh khác, dựa vào chất dinh dưỡng mà người trồng cây bón cho để sinh tồn, vận ɷệnh đã được định sẵn từ sớm, bi thương cỡ nào nữa.
Cũng giống như cô vậy.
-
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Cảng Lâm Thành, sương đêm dày đặc, các ngọn đèn sắp thành hàng sáng rực chiếu lên mặt biển.
Vào cửa du thuyền, người hầu có trình tự kiểm tra thư mời của khách khứa một cách kỹ càng.
Trong đội ngũ, cô gái dáng người thướt tha, mang váy dài kiểu mới của Trung Quốc, nhiều bông hoa hải đường được thêu tinh xảo đính lên làn váy, đung đưa lay động theo ngọn gió đêm ở bến tày, dường như gió lại lớn hơn một chút, giống như có thể thổi cô bay đi.
Buổi tối đầu thu không tĩnh là lạnh nhưng trên người cô gái lại khoác một lớp áo choàng bằng nhung rất dày, chống đỡ lại cơn gió lạnh.
Áo choàng màu trắng không nhiễm một hạt bụi nào, màu trắng không tỳ vết nhưng màu da cô lại trắng nõn hơn rất nhiều, khuôn mặ੮ tinh xảo bao phủ cảɷ giác yếu ớt.
Ngu Thanh Vãn đơn độc đứng đó, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa chú ý đến tầm mắt của đội ngũ ở phía sau liên tiếp phóng đến, còn có người ở bốn phía thấp giọng thì thầm.
“Cô ấy là tiểu thư nhà ai vậy?”
“Không biết, chưa từng nhìn thấy.”
Lúc này, có người chú ý đến thiệp mời mà cô đang cầm trên tay, thấp giọng hô.
“Từ từ, trong tay cô ấy… là thiệp mời màu vàng?”
Lại có một trận gió lạnh thổi qua, Ngu Thanh Vãn lấy lại tinh thần, kéo lại áo choàng trên người một chút, cô không nhịn được ho vài tiếng.
Lúc nãy Lâm Sâm đưa cô đến bến càng thì rời đi luôn, gió ở đây hơi lớn, mới đứng một lát mà cô cảɷ thấy tay chân mình đã lạnh cóng rồi.
Đúng lúc này, một người hầu chú ý đến thư mời trong tay cô, vội vàng đến trước mặt cô rồi mỉm cười nói: “Tiểu thư, mời cô đến bên này với tôi.”
Ngu Thanh Vãn nghi ngờ ngước mắt nhìn: “Nhưng vẫn chưa đến lượt của tôi.”
Người hầu giải thích: “Trong tay cô là thư mời màu vàng, không cần xếp hàng, là ông chủ của tôi đặc biệt mở tiệc chiêu đãi khách quý, khách quý có thể trực tiếp đi lên thuyền, hưởng thụ sự phục vụ cao cấp nhất.”
Cô sửng sốt, nhìn về thư mời trong tay mình, lại nghiêng mắt nhìn về phía người khác.
Đúng là không giống nhau.
Thư mời trong tay những người khác đều là màu đen, mà thư mời của cô lại có hoa văn màu vàng rất đặc biệt.
Nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn, Ngu Thanh Vãn cũng không có cơ hội nghĩ lại, đành phải đi theo người hầu đi qua boong tàu rồi vào khu vực trong khoang thuyền.
Phòng cô ở cuối hành lang.
Mở cửa phòng, lọt vào mắt chính là sự sắp xếp xa hoa.
Cái thảm nhập khẩu mềm mại phủ kín mặt đất, không dính một hạt bụi. Hoa tươi cắm trong bình sứ Thanh Hoa, ngoài cửa sổ sóng biển cuồn cuộn.
Làn da Ngu Thanh Vãn rất mẫn cảm, bình thường khi ngủ có thói quen nằm trên ga trải giường bằng tơ tằm, ga trải giường ở đây cũng dùng loại tơ tằm tốt nhất. Trên bàn sách có đặt một bộ dụng cụ trong suốt, dường như là chuyên dùng để đựng trà.
Thậm chí gần bên cửa sổ còn đặt một bộ giá vẽ.
Đãi ngộ như thể này, không khỏi có chút ‘tốt’ quá mức.
Rốt cuộc là ai? Ai là người chuẩn bị tinh tế như thế này?
Ngu Thanh Vãn nhăn mày, trong lòng càng thêm kỳ lạ, người hầu đang muốn rời đi thì đã bị cô gọi lại.
Nghĩ đến lá thư kỳ lạ, cô chần chừ hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, ông chủ của cô là ai?”
“Xin lỗi quý khách, chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Người hầu chỉ xin lỗi đáp lại một câu như thế, sau đó đóng cửa rời đi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Ngu Thanh Vãn mang hành lý sửa soạn qua một lát, cái nơi xa hoa này lại làm cho cô càng ngày càng cảɷ thấy bất an.
Cô lấy điện thoại di động từ túi ra, băn khoăn không biết có nên gọi cho Chung Đình Bạch hay không.
Chung Đình Bạch là con trai của người có quyền ở Lâm Thành, xuất thân dòng dõi trí thức, làm người kiêu ngạo nhã nhặn, quan tâm chăm sóc.
Ngu Thanh Vãn vô tình quen biết anh ta trong buổi triển lãm tranh vào ba năm trước, ở trên phương diện nghệ thuật, Chung Đình Bạch rất có kinh nghiệm, hai người giao lưu về hội họa rất vui vẻ, sau đó trở thành bạn bè. #𝖙y𝖙novel.com
Bởi vì gia thế nhà họ Chung rất hùng hậu, ông cụ Chung vẫn không ngăn cản bọn họ qua lại với nhau. Chẳng qua mấy năm gần đây Chung Đình Bạch phát triển ở nước ngoài, gần đây mới có ý định quay về Lâm Thành.
Người giàu có xa hoa mà cô quen biết không có mấy, ngoại trừ anh ta, hẳn là sẽ không có ai cố ý gửi thư mời đến cho cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngu Thanh Vãn cũng không nghĩ ra được đáp án nào khác.
Cô đang muốn lấy điện thoại ra để xác minh thì bỗng nhiên bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
Ngu Thanh Vãn đi qua mở cửa thì thấy một người hầu bưng khay đứng ở ngoài cửa.
Người hầu đem một cái hộp bằng nhung màu đen đưa cho cô, cung kính nói: “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi bảo tôi đem cái này đến cho cô. Ngoài ra mời cô đến dự tiệc.”
Cô giật mình: “Cho tôi?”
“Đúng vậy.”
Ngu Thanh Vãn nghi ngờ lấy cái hộp trên khay rồi mở ra.
Một cái vòng tay bằng phỉ thúy lưu li lẳng lặng nằm trên tấm vải nhung màu đen.
Hạt châu là như băng cực phẩm, hoa văn màu đen quanh quẩn nhộn nhạo bên trong lưu li trong sáng, xem qua cũng biết giá thành rất đắt đỏ.
Đột nhiên đầu ngón tay Ngu Thanh Vãn bấu chặt, không biết vì sao mà trong lòng cô luôn có một cảɷ giác bất an mãnh liệt cứ quấn chặt lấy.
Thư mời kỳ lạ, món quà đắt đỏ.
Nếu không phải Chung Đình Bạch thì là ai?
Đáp án mà cô không muốn đôi ɷắt lại không chịu sự khống chế hiện lên trong đầu, lệnh cho bàn tay cô không nhịn được phát run.
Lúc này, giọng nói của người hầu lại vang lên lần nữa, kéo Ngu Thanh Vãn quay về hiện thực.
“Tiểu thư, mời cô đi theo tôi đi.”
-
Mang theo sự nghi ngờ, Ngu Thanh Vãn đi theo người hầu băng qua hành lang, đi vào căn phòng ở tầng cao nhất.
“Cạch —”
Cửa phòng được mở ra.
Bóng đêm đã tối, trong phòng càng u ám hơn, dường như là bước vào một thế giới khác.
Hỗn độn lại không thấy ánh mặt trời.
Tay cô còn đang cầm cái hộp bằng nhung kia, mỗi một giờ bước lên phía trước, Ngu Thanh Vãn lại nhìn xung quanh theo bản năng, tầm mắt cô đã bị một chỗ hấp dẫn kéo đi qua.
Lúc cô thấy đó là gì, Ngu Thanh Vãn lập tức ngơ ngẩn.
Đó là một cái lồng sắt được điêu khắc bởi vàng ròng, khảm trên từng lồng sắt là từng viên kim cương, trong căn phòng tối tăm nhưng vẫn phát ra ánh sáng lóa mắt, xa hoa lãng phí đến quá mức.
Một con thỏ lông trắng tinh nằm ở trong lồng, nó yên tĩnh ăn cỏ ở trước mặt, nghe được tiếng động, đôi ɷắt màu hồng thạch của nó nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, ánh mắt giống như tràn ngập thương xót, không phù hợp với bầu không khí ở xung quanh đây.
Sau vài giây Ngu Thanh Vãn và con thỏ kia nhìn nhau, dự cảm không thể miêu tả khắc sâu trong lòng cô lại càng sâu hơn.
Lấy lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, sau đó đi vào bên trong hai bước, chỉ thấy một lư hương đặt chính giữa, khói nhẹ lượn lờ từ trong lư bay lên không trung.
Mùi đàn hương lan tỏa trong không khí, không ngừng chui vào mũi.
Ở phía trước cách đó không xa, một tấm bình phong đặt ở giữa, trên bình phong điêu khắc hình dạng kỳ lân, tư thế tùy ý cuồng vọng, dáng vẻ giống như đúc. ( truyện trên app T𝕪T )
Một cảɷ giác quỷ quyệt vây quanh, giống như một giây sau nó có thể sống lại từ tấm bình phong, xông về phía trước ngoạm cắt đứt yết hầu con mồi, khiến cho người ta không nhịn được nảy sinh sự nhút nhát.
Một cái ghế dựa được điêu khắc từ gỗ đỏ ở phía sau, bóng dáng người đàn ông chiếu ngược lên tấm bình phong.
Bóng dáng cao lớn phẳng phui, áo sơ mi đen thẳng thớm phác họa ra bờ vai rộng, đường cong có chút sắc bén. Hai chân thon dài bắt chéo nhau, xương tay ཞõ ཞàŋɠ không chút để ý đong đưa chén rượu.
Không gian yên tĩnh đến mức khiến cho thần kinh người ta khẩn trương.
Một cảɷ giác quen thuộc lại xa lạ đánh úp lại, không giống Chung Đình Bạch lắm.
Đột nhiên tinh thần Ngu Thanh Vãn căng thẳng, hô hấp cũng chậm đi vài nhịp.
Nhìn bóng dáng sau bình phong, đôi môi cô giật giật, không xác định hỏi.
“Là anh Chung phải không?”
Động tác đong đưa chén rượu của người đàn ông bỗng dừng lại, không khí dường như đình trệ lại.
Bàn tay nắm ly rượu, dường như gân xanh nổi rõ hơn vài phần.
Áp suất thấp vô hình mở ra, Ngu Thanh Vãn lập tức ngừng thở, bình tĩnh nhìn anh đặt ly rượu lên bàn, phát ra một tiếng cạch thật vang, anh thong thả ung dung từ sô pha đứng lên.
Tiếng vang sột soạt sột soạt truyền vào trong tai khiến cho thần kinh cô càng thắt chặt hơn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng hạ giọng mở miệng: “Rất muốn gặp anh Chung của cô sao?”
Giọng nói kia trầm thấp lạnh lẽo khiến cho người ta cảɷ thấy có một lãnh ý thổi qua toàn thân, rơi vào trong tai Ngu Thanh Vãn.
Giọng nói quen thuộc khiến cho Ngu Thanh Vãn cứng đờ, đột nhiên căng thẳng trong đầu tách rời.
“Bang —”
Hộp nhung trong tay cô đột nhiên rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng.
Theo bước chân đến gần của anh, Ngu Thanh Vãn muốn lui về sau theo bản năng, sau đó cô mới phát hiện cửa ở phía sau đã đóng lại từ lâu.
Người đàn ông chú ý đến động tác của cô, đáy mắt đen nhánh như đầm xẹt qua một gợn sóng, lệ khí nổi lên được đè lại.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia từ phía sau truyền đến.
“Thuyền không cập bờ, cô muốn chạy trốn đến nơi nào nữa?”