Đi lang thang bên ngoài phòng trưng bày, Ngu Thanh Vãn lại về lại phòng khách.
Tần Duyệt Nịnh cũng không tính lề mề nữa, tiếp tục nghi thêm biện pháp khác: “Thanh Vãn, chúng ta đi thôi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với các phòng trưng bày khác.
Đúng lúc này, cửa phòng khách bị người khác đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính xuất hiện, niềm nở đến gần, lớn lên với vẻ khôn khéo, vừa vào đã cúi đầu khom lưng đi sát bên cạnh các cô giải thích.
“Thật xin lỗi hai vị, để mọi người đợi lâu, thật sự rất xin lỗi. Vừa rồi có một vị khách quan trọng ở tầng trên phải tiếp đón, mới tạm thời không thoát thân được, hy vọng ngài thứ lỗi.”
Người đàn ông đó liếc mắt nhìn một cái về phía Ngu Thanh Vãn trước, tươi cười nịnh nọt đưa tay qua: “Cô đây chính là Ngu tiểu thư đúng không, tôi chính là người phụ trách phòng trưng bày tranh Từ Nguyên. Hôm qua sau khi nhận được tác phẩm của ngài, nhận ra đó là tác phẩm rất có linh khí, bản thân tôi rất thưởng thức nó, không ngờ rằng bản thân ngài cũng là một người ӝɨɲɦ đẹϼ như vậy.”
Thấy đối phương tha thiết như vậy, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn lễ phép vươn tay bắt tay lại.
“Cám ơn.”
Lúc nãy còn không quan tâm bọn họ mặc kệ bọn họ ở trong này, hiện tại thái độ lại nhiệt tình trông rất kỳ lạ, Ngu Thanh Vãn và Tần Duyệt Nịnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảɷ thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Lúc này, người phụ trách Từ xoa xoa hai tay, lại tiếp tục nói: “Là như thế này, tôi vừa mới nhận được điện thoại từ cấp trên, có một người sưu tầm cảɷ thấy rất hứng thú với bức tranh của ngài, người đó đang ở tầng trên. Nếu ngài cảɷ thấy hứng thú, có muốn theo tôi lên đó gặp người đó một chút không?”
Ngu Thanh Vãn nhíu mày, trực giác nói với cô điều này rất bất thường.
Cô nghi ngờ nói: “Người sưu tầm?”
Người phụ trách Từ không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, ngài theo tôi lên đó gặp mặt một lần, thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu. Không phải ngài muốn bán bức tranh đó sao, đây chính là cơ hội nhiều người cầu mà không được đó.”
Ánh mắt Tần Duyệt Nịnh đầy sự nghi ngờ nhìn chằm chằm người phụ trách, có lẽ cũng cảɷ thấy kỳ quái, vì thế quay đầu muốn hỏi ý kiến của Ngu Thanh Vãn.
“Thanh Vãn, cậu có muốn đi không?”
Thấy người phụ trách đó vẫn không ngừng thuyết phục, Ngu Thanh Vãn cũng không định từ chối nữa, gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ đi gặp người đó một chút.”
Người phụ trách Từ còn đặc biệt nhấn mạnh, người sưu tầm ở tầng trên đó chỉ muốn gặp một mình Ngu Thanh Vãn, Tần Duyệt Nịnh khó chịu than thở hai câu, đành phải đợi ở tầng dưới.
Một mình Ngu Thanh Vãn đi theo phía sau người phụ trách đến tầng hai, cửa phòng khách bị đẩy ra.
Bên trong phòng, có mấy người trợ lý kinh cẩn đứng bên cạnh sô pha, có một người phụ nữ ӝɨɲɦ đẹϼ trang nhã đi giày cao gót đứng ở một bên.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có một người ngồi trên sô pha.
Đôi chân dài của người đàn ông vắt chéo, trên đầu gối là tập tranh đang mở, ngón tay thon dài trắng nõn lật từng trang, phát ra tiếng vang khi trang giấy được lật, lộ ra mấy phần tự phụ lại chậm rãi.
Tư thái nhàn hạ, toàn thân phát ra khí tràng khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Không ngờ rằng người ngồi ở đó lại là Hạ Thịnh, bước chân của Ngu Thanh Vãn bỗng nhiên dừng lại.
Tập tranh trong tay anh chính là tập tranh tối qua Ngu Thanh Vãn gửi đến phòng trưng bày, đó là tác phẩm trong mấy năm nay của cô. Mắt Hạ Thịnh rũ xuống, dường như rất nghiêm túc.
Cô cũng hạ mắt xuống, khi nhìn thấy rõ bức tranh mà anh đang nhìn, đồng tử của cô lập tức co lại, hô hấp cũng như ngừng theo.
Đó là một bức tranh màu nước màu tối cô vẽ mấy năm trước.
Vẽ một con thỏ.
Trên da lông trắng như tuyết được điểm xuyến với những đốm nhỏ vết máu màu đỏ, nó cuộn mình ở trước bậc cầu thang, đôi ɷắt như ruby, có sợ hãi, cũng có sự thương xót, tình cảm phức tạp mà đặt bút vẽ lên bức tranh sắc thái cực kỳ có thần, giống như chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn vào tận sâu nơi đáy lòng. #𝖙y𝖙novel.com
Cũng vào ngày sinh nhật một năm nào đó của Ngu Thanh Vãn, Hạ Thịnh tặng cho cô quà sinh nhật.
Giống như tâm tư bí mật không kịp phòng thủ đã bị người vạch trần, khiến cô theo bản năng chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng căn bản đã không còn đường để chạy trốn nữa.
Lúc này, người phụ trách Từ đứng phía sau quan sát sắc ɷặt của Hạ Thịnh, cũng cung kính mở miệng: “Sếp Hạ, cô đây chính là tác giả của tập tranh đó, Ngu tiểu thư.”
“Ngu tiểu thư, ngài đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, sếp Hạ. Cũng chính là sếp Hạ đây có hứng thú với tập tranh này của ngài, muốn mua để sưu tầm.”
Ngu Thanh Vãn nắm chặt bàn tay rũ bên người, ngực giống như bị một cái lưới lớn buộc chặt, trong lúc nhất thời ngay cả hít thở cũng không thông.
Cô đã bắt đầu thấy hối hận, vì sao lại mang bức tranh đó ra cho vào trong tập tranh ấy.
Cô mím môi không nói gì, trong phòng cũng rơi vào sự im lặnɕ ngắn ngủn.
Lúc này, mí mắt Hạ Thịnh giật giật, bỗng nhiên nâng mắt nhìn về phía cô, bên trong đôi ɷắt ấy lại tình cảm đen tối khó phân biệt.
Mạnh Y Linh ở bên cạnh cũng nhận ra không khí bất thường giữa hai người, ánh mắt có hơi đăm chiêu nhìn quanh hai người một lượt, lập tức mở miệng thăm dò đánh vỡ sự im lặnɕ này.
Cô cười nói: “Ngu tiểu thư, sếp Hạ thật sự rất thức bức tranh này của cô, không biết cô có thể nói thêm về linh cảm sáng tác khi vẽ ra bức tranh này được không?”
Không đợi Ngu Thanh Vãn ɬཞả Ɩờı, hầu kết của HạThịnh đã động, bỗng nhiên lên tiếng: “Bức tranh này đối với Ngu tiểu thư mà nói, có đặc biệt không?”
ཞõ ཞàŋɠ đều hiểu lòng lẫn nhau nhưng lại không nói ra đáp án và bí mật đó.
Anh còn nhớ rõ, cô cũng không quên.
Khoảng thời gian tăm tối mịt mù ấy, họ lại sống những ngày tháng nương tựa lẫn nhau.
Ánh mắt của Ngu Thanh Vãn run rẩy, lại lập tức bình tĩnh nâng mắt lên, đối diện với anh.
Cô hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không có gì đặc biệt hết, chỉ là bức tranh vẽ lúc nhàn rỗi tiện tay mà thôi.”
Câu ɬཞả Ɩờı của cô cực kỳ có lệ, giống như chỉ cần ɬཞả Ɩờı như vậy, có thể chặt đứt hoàn toàn Tất cả những thứ đã xảy ra trong quá khứ.
Bỗng nhiên Hạ Thịnh không hiểu vì sao lại cười khẽ một tiếng, giống như căn bản không tin lời cô nói.
Anh nâng mắt lên, đôi ɷắt tối đen trực tiếp ghim chặt nhìn chằm chằm cô, tiếng nói hơi khàn.
“Tôi còn cho rằng bức tranh này của Ngu tiểu thư, là vì nhớ lại một người bạn cũ nào đó.”
Nghe thấy anh dùng từ nhớ lại này, Ngu Thanh Vãn theo bản năng nhíu mày lại.
Kẻ điên.
Lúc điên lên, ngay cả bản thân cũng nguyền rủa được.
Ngu Thanh Vãn cắn môi nói: “Sếp Hạ nghĩ nhiều rồi.”
“Cũng không phải mỗi lần vẽ xuống cái gì đó, đều có ý nghĩa đặc biệt.”
Cô hạ mắt xuống, che khuất đi sự ảm đạm nơi đáy mắt, bình tĩnh bổ sung: “Thứ đã biến mất, thì cũng không cần thiết phải nhớ lại.”
Lời này nói ra, không khí trong phòng giống như chậm lại, giống như bị đóng băng.
Khóe môi đang cong của Hạ Thịnh cũng hạ xuống, ánh mắt như hồ băng, tình cảm mãnh liệt lần thứ hai nứt toác.
Anh nhếch khóe miệng, giọng điệu không cảm xúc: “Ngu tiểu thư nói đúng.”
Một câu không cần thiết, đã muốn thoải mái phủi sạch hết Tất cả.
Sao anh có thể đồng ý được.
Khớp xương vì dùng sức nắm chặt tập tranh mà trở nên trắng bệch, bỗng dưng Hạ Thịnh buông tay ra, đường cong sườn mặt ཞõ ཞàŋɠ cứng lại.
“Nói cái giá đi.”
Anh nhếch miệng: “Rác rưởi mà Ngu tiểu thư muốn ném đi, tôi lại muốn.”
Từng câu chữ như kim đâm, giống như không khiến cô đau đớn thì không thể bỏ qua.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, sắc ɷặt hơi trắng bệch.
Không khí bỗng nhiên trở nên giằng co, Tất cả mọi người trong phòng cũng nhận ra sự bất thường giữa hai người, cũng thật cẩn thận không dám thở mạnh.
Ánh mắt của Tất cả mọi người đều dừng trên người Ngu Thanh Vãn, im lặnɕ mấy giây, chỉ thấy cô bình tĩnh vuốt cằm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại nói ra một câu kinh người.
“Được. Giá một nghìn vạn.” (Khoảng hơn 33 tỷ VND) ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vừa dứt lời, lập tức mọi người trong phòng trừng lớn mắt, tròng mắt thiếu chút nữa vì kinh sợ mà rớt trên mặt đất, có lẽ cảɷ thấy Ngu Thanh Vãn điên rồi.
Người thông minh đều nhìn ra được, cô đang cố ý đối nghịch lại với anh.
Mở to mắt nhìn khắp Lâm thành, có ai lại dám ngang nhiên đối đầu với Hạ Thịnh như vậy chứ.
Không muốn sống nữa ư?
im lặnɕ mấy giây, ngay cả người phụ trách Từ cũng nói lắp: “Ngu tiểu thư… Cô làm vậy không khỏi hơi…”
Công phu sư tử ngoạm.
Người nhà danh giá cũng không dám tùy ý mở miệng lập tức nói ra con số ngàn vạn như vậy đâu.
Ngu Thanh Vãn giống như không nghe thấy lời người khác nói, cô còn bình tĩnh nâng mày, giống như hồ nước không gợn sóng nhìn anh.
“Không mặc cả. Sếp Hạ đây có mua không?”
Tầm mắt hai người ở giữa không trung chạm vào nhau, thấy được sự quật cường đó của cô.
Con thỏ cũng không phải luôn ∂ịυ ∂àиɢ ngoan ngoãn, khiến nó nóng nảy, thỏ nhỏ cũng sẽ cắn người.
đôi ɷắt của người đàn ông giống như hồ nước lạnh lẽo sâu thẳm, khi nhìn thẳng người khác sẽ có cảɷ giác xâm lược rất mạnh, cũng khiến người khác không nhìn thấu tâm tư của anh được, đầu ngón tay của anh không chút để ý gõ từng chút một lên đầu gối, như mỗi giây mỗi phút đều muốn ép sát từng bước một.
Tất cả mọi người trong phòng bị áp suất thấp khiến trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, sợ Hạ Thịnh nổi giận, Tất cả mọi người sẽ cùng bị gặp tai ương.
Không ngờ ngay sau đó, lại nghe thấy người đàn ông thấp giọng mở miệng.
“Mua.”
Sau khi anh nói ra chữ đó, trái tim trong lồng ngực của Ngu Thanh Vãn bỗng nhiên nhảy mạnh một cái.
Cô đè nén lại sự rung động không đúng lúc ấy lại, mìm chặt môi.
Ngay sau đó, giọng nói thanh thúy của người con gái ấy vang lên quanh quẩn trong phòng.
“Thật xin lỗi, tôi không bán nữa.”
Mọi người xung quanh lại kinh hãi.
Ánh mắt của Hạ Thịnh tối lại, nhìn cô không chút do dự xoay người rời đi.
Trong chớp mắt khi thấy bóng lưng của cô biến mất nơi cánh cửa, anh cũng đứng dậy, xoải bước đi ra ngoài.
“Sếp Hạ…”
Ở hành lang, Ngu Thanh Vãn vừa đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ vang lên ở phía sau.
Khi nhận ra người đến là ai, lòng cô cũng vô thức căng thẳng, nhưng sự hoảng sợ ấy cũng không lộ ra ngoài, thấy lối đi phòng cháy chữa cháy ở cuối hành lang, cô lập tức đi vào.
Nhưng vừa đẩy ra cửa khẩn cấp, đã thấy biển cấm thông hành ngay cầu thang bộ.
Cô mới không thể dừng bước chân lại được.
Còn chưa đợi cô xoay người, người phía sau đã đi đến gần, đường lui cũng bị chặn lại.
Mùi đàn hương lạnh lẽo quen thuộc từ phía sau lưng bao trùm lấy cô, ngay khoảnh khắc Ngu Thanh Vãn xoay người lại, lại bị anh dồn phải lùi về phía sau mấy bước, va vào bức tường lạnh lẽo phía sau.
đôi ɷắt tối đen của Hạ Thịnh nhìn chằm chằm cô, đuôi lông mày nhếch cao, không chút để ý mở miệng: “Chạy cái gì? Không phải mới nãy còn có thể nhịn được, một ngàn vạn cũng không nhìn vào mắt.”
Lối đi duy nhất bị anh che kín, Ngu Thanh Vãn di chuyển ánh mắt, không hề nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
“Tôi không có chạy.”
đôi ɷắt anh cũng không buông tha mà theo đuổi ánh mắt cô, ánh mắt sắc bén gần như sắp chiếm trọn trái tim cô.
“Bức tranh đó, vì sao không bán cho tôi vậy, không phải đã sớm không cần nó nữa sao?”
Có lẽ do lúc nãy khi thấy bức tranh đó, hoặc cũng có thể do phản ứng lạnh lùng của cô đã kích thích anh.
Hạ Thịnh tuyệt đối không cho phép, cô không lưu tình chút nào mà xóa bỏ hết Tất cả quá khứ của bọn họ.
Anh cũng không để ý việc cô giãy dụa, cúi xuống muốn hôn cô.
Ngu Thanh Vãn vội vàng nghiêng đầu, chóp mũi cao thẳng của người đàn ông khó nhịn xẹt qua bên sườn tai của cô, giày vò khiến người ta rùng mình.
“Nó không phải là thứ mà năm đó cô muốn ném đi sao? Tại sao còn muốn vẽ ra bức tranh đó?”
Anh hùng hổ tung ra một vấn đề, nó bén nhọn đến mức khiến cô căn bản không thể ɬཞả Ɩờı được, không thuận theo không buông tha mà truy tìm câu ɬཞả Ɩờı của cô.
Hoặc có thể nói, trong lòng anh đã sớm có đáp án rồi.
Bỗng nhiên Hạ Thịnh cười nhẹ thành tiếng, trong giọng nói nhiễm mấy phần đùa cợt: “Ngu Thanh Vãn, cô cho rằng tôi và cô thật sự để ý để đến chuyện này sao?”
Ngu Thanh Vãn không biết, năm đó cô từ chỗ anh lấy được thứ gì đó, hay sự phản bội của cô, anh thật sự chưa bao giờ từng để ý.
Thứ anh để ý duy nhất, chỉ có cô.
Cô ཞõ ཞàŋɠ đã từng đồng ý, mãi mãi sẽ không rời khỏi anh.
Động tác của Ngu Thanh Vãn lập tức cứng đờ, ngay sau đó, cũng nghe thấy tiếng Hạ Thịnh hỏi: “Vậy bức tranh kia, phải như thế nào mới bằng lòng bán cho tôi.”
Anh giống như thì thầm bên tai cô, khí nóng dâng lên bên tai theo một trận tê dại, mang theo mấy phần mê hoặc không dễ phát hiện.
“Một ngàn vạn không đủ, hai ngàn vạn? Một triệu?”
Hô hấp của Ngu Thanh Vãn dừng lại, trong nháy mắt vẫn chưa phản ứng lại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ánh mắt của Hạ Thịnh lập tức ghim chặt nhìn chằm chằm cô, cực kỳ nghiêm túc hỏi cô: “Hay là, cô muốn Hạ gia?”
Không hề có chút ý gì như đang nói đùa, giống như chỉ cần cô gật đầu, Tất cả sản nghiệp của Hạ gia đều sẽ được anh đứa đến trước mặt cô, chỉ vì muốn một bức tranh của cô.
Điên rồi.
Anh thật sự không nói lý chút nào.
Ngu Thanh Vãn thật sự không chịu được cơn điên nầy của anh, cô hít sâu một hơi, vừa định dùng sức để đẩy anh ra.
Đúng lúc này, ngọn đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên bắt đầu chớp tắt không ngừng.
Còn chưa đợi người ta có cơ hội phản ứng lại, tách một tiếng, lối đi phòng cháy chữa cháy lập tức rơi vào bóng tối.
Cúp điện.
Ý thức được điểm đó, thần kinh của Ngu Thanh Vãn lập tức căng thẳng, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt cũng biến mất không còn một mảnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cô rất sợ tối.
Trước kia thì sợ, sau khi đến Dung gia, khi trạng thái tinh thần của Dung Khâm Hoa không ổn định, sẽ nhốt cô vào trong phòng dương cầm của một tầng trong khu biệt thự phụ.
Ngay cả một tia ánh sáng trong phòng cũng không thấy, lại có thể nghe thấy tiếng nước không biết truyền đến từ đâu, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, giống như nện vào trong lòng cô.
Cô là người rất sợ lạnh, căn phòng đó vừa lạnh lại ẩm ướt, gần như có thể cảm nhận được khí lạnh thấm dần vào căn phòng, từng chút một tra tấn thần kinh của cô, khiến cô gần như hỏng mất.
Giống như tận thế, toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi mình cô.
Cô cảɷ thấy bản thân gần như sắp hư thối trong căn phòng tăm tối mịt mù đó, ngay cả khi chết rồi cũng không có người hỏi thăm.
Đôi môi như cánh hoa của Ngu Thanh Vãn không nhịn được bắt đầu phát run, cả người như bị rơi xuống hầm băng, hai chân không chịu được khống chế mà nhũn ra, dần trượt xuống.
Gần như chỉ trong một giây, cơ thể của cô lập tức được một đôi bàn tay khớp xương ཞõ ཞàŋɠ vững vàng nâng lên. Sau đó, bả vai cũng được người đó mạnh mẽ ấn vào trong ngực mình.
Như được người ta vớt ra khỏi nước biển lạnh như băng, trước mặt là hơi thở nóng bỏng quen thuộc bao vây cô lại, nóng bỏng đủ để xua đuổi cái lạnh giá trên người cô.
Bàn tay khô ráo ấm áp của người đàn ông giữ chặt lấy gáy của cô, ấn vào trong ngực của chính mình.
Anh thấp giọng mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Bên tai ཞõ ཞàŋɠ đã hỗn loạn đến mức không thể nghe thấy tiếng gì nữa, mà Ngu Thanh Vãn lúc này lại có thể nghe thấy lời anh nói, nhắm mắt lại, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo trước ngực anh, giống như người chết đuối bắt được cây gỗ duy nhất.
Bởi vì thị giác bị cướp mất, những giác quan khác cũng dần trở nên mẫn cảm hơn.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng theo lớp áo hơi mỏng truyền đến, nhiệt độ ấy rất ཞõ ཞàŋɠ, tiếng tim đập gần trong gang tấc, từng chút một, trầm ổn mà mạnh mẽ, nhắc nhở cô giờ phút này đã xảy ra chuyện gì, không phải trong mơ hay là ảo giác.
Như trở về tám năm trước.
Trong căn phòng ở nhà cũ đó, mỗi lần khi cúp điện, anh cũng sẽ ôm cô như thế.
Sự sợ hãi cũng yên lặng không một tiếng động dần biến mất, nhưng trái tim của cô vẫn đập dồn dập gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Như cảm nhận được sự sợ hãi lẫn bất an trong giờ phút này của cô, Hạ Thịnh nâng tây lên, ấn cô vào sâu trong ngực mình, động tác cũng ຖhẹ ຖhàຖງ hơn.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, hô hấp của cô ngừng lại, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo sự ∂ịυ ∂àиɢ không dễ phát hiện, ຖhẹ ຖhàຖງ rơi vào tai cô:
“Sợ thì ôm chặt tôi.”