"Muội muội dạo gần đây đối ta rất nhiều lời oán hận, đây là vì sao? Hoàng hậu nương nương cũng ở đây, muội muội nếu có gì không hài lòng, không bằng nói thẳng mặt, chúng ta cũng dễ giải quyết, miễn cho muội muội trong lòng cứ nghĩ mãi không nói, làm hỏng thân mình thì sao?" Quý phi đổi đề tài.

"Ta có thể có ý kiến gì, bất quá là tò mò thôi, chi bằng Quý phi tỷ tỷ nói xem dùng cái gì mà khoan dung như vậy? Bất quá Quý phi tỷ tỷ có nỗi băn khoăn không muốn nói, vậy cũng có thể hiểu được." Nói nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là ngữ khí càng nhẹ nhàng bâng quơ càng khiến người tức giận.

"Lời hai vị muội muội đều có lý, cũng đừng vì vậy mà tổn thương hòa khí, đều vì sự yên bình trong cung. Như vậy đi, ta cho các muội một ý kiến thế nào?" Vô Miên chen vào nói.

"Hoàng hậu nương nương nói, thiếp nhất định nghe." Lệ phi nói.

"Nương nương chỉ điểm, thiếp cũng không dám không nghe." Quý phi nói.

"Ừ, kỳ thật cũng không có gì, Quý phi lo lắng Phó mỹ nhân bị thương lại phạt người quen hầu hạ nàng không tốt, ngược lại làm chậm trễ thân mình nàng. Xuất phát điểm là tốt, việc này dễ giải quyết thôi, nếu không đánh trượng được, thì phạt tiền tiêu vặt, cũng để các nàng nhớ lâu. Lệ phi cũng không phải cố ý muốn đối nghịch với ngươi, hậu cung nhiều người như vậy, mọi người đơn giản muốn công bằng, không thể vì Phó mỹ nhân bị thương mà mặc kệ nô tỳ của nàng. Như thế ngày sau những tỷ muội khác trong cung cũng làm không tốt, luôn có đủ loại lý do, Quý phi ngươi làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương như vậy mới xem là công đạo. Rốt cuộc là Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, thiếp không có gì không phục." Lệ phi cười nói.

"Nương nương nói phải, thiếp cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Trước đó thiếp không phải nói không phạt, chỉ nghĩ đợi chút thời gian, bất quá cũng thật là thiếp suy nghĩ không chu toàn, khiến các tỷ muội hiểu lầm." Quý phi cười cười: "Vậy cứ theo ý Hoàng hậu nương nương mà làm."

Nàng nhấn mạnh là làm theo ý Hoàng hậu nương nương, Vô Miên rất rõ ý nàng.

Vô Miên càng biết nàng trước đó không tính phạt cũng là vì Thái hậu, chuyện của cháu gái Thái hậu, nàng đại khái không dám dễ dàng ra tay đụng vào.

Vốn dĩ sao, Phó mỹ nhân lại không được sủng, không đáng so đo chuyện khác, so đo nhiều, đắc tội Thái hậu chẳng phải phiền toái?

Hiện giờ dù muốn phạt người cụ thể, nàng vẫn muốn tách mình ra, ý là nếu Thái hậu không hài lòng, đó là ý của Hoàng hậu chứ không phải ý của ta Quý phi.

Vô Miên nhìn nàng, cười như không cười: "Đúng vậy, đây là ý của ta."

Ngươi cứ đi cáo trạng đi, Thái hậu nếu vì chuyện này mà không qua được với ta, thì ta cũng thật sự không cần lăn lộn nữa.

Có một người chủ đầu óc không rõ ràng như vậy, đời này ta đừng hòng ăn được bốn món.

"Được rồi, không có gì nữa thì đều về đi."

Mọi người đứng dậy tản ra, Lâm Thủy nói: "Lệ phi nương nương dạo này rất không hợp với Quý phi. Quý phi nâng đỡ Lý lương nghi, Lệ phi rất khó chịu."

"Ha ha." Vô Miên cười cười, không mấy để ý: "Lệ phi và Phó mỹ nhân hẳn là cũng có chút thù oán? Ta trước kia không chú ý."

"Đúng vậy, các nàng luôn bất hòa, ngài cũng biết Thái hậu nương nương luôn không thích Lệ phi, trước nay cũng chưa nể mặt nàng, Phó mỹ nhân là cháu gái Thái hậu nương nương, trời sinh không biết cố gắng. Mới vào cung khi đó Phó mỹ nhân còn chưa bị thất sủng như bây giờ, Thái hậu nương nương bênh vực người nhà, không tránh khỏi làm khó dễ Lệ phi. Nàng không dám nói gì với Thái hậu nương nương, đối với Phó mỹ nhân trước nay cũng không có sắc mặt tốt."

Vô Miên gật đầu: "Vậy ta hiểu rồi, mỹ nhân nhiều thật phiền phức."

"Nương nương, đại phu nhân phủ Xương Mậu công đến. Đã vào Long Vận Môn, sắp đến rồi." Đỗ Khang ở cửa nói.

Vô Miên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: "Mời vào."

Hôm trước mẹ nàng đã đưa lời vào nói muốn đến thăm nàng, nhưng đã hẹn không phải hôm nay, hôm nay đến có chút đột ngột.

Tiền thị vào Phượng Nghi Cung, theo quy củ thỉnh an.

Vô Miên xua tay: "Mẫu thân miễn lễ, đến ngồi nói chuyện đi."

Nàng bệnh cũng gặp mẹ vài lần, Tiền thị xuất thân thấp hèn, ban đầu không quen quy củ trong cung, rất câu nệ.

Bất quá con gái làm Hoàng hậu ba năm, hiện giờ bà cũng đỡ nhiều.

Chỉ là rốt cuộc bản thân không phải người có bản lĩnh, thấy uy nghi của thiên gia, liền không khỏi khẩn trương.

"Đa tạ nương nương." Tiền thị câu nệ ngồi xuống.

Vô Miên xua tay bảo phần lớn người ra ngoài, chỉ để lại Lâm Thủy và Phi Nhứ.

Phi Nhứ dâng trà, đứng ở cửa.

"Sao bỗng nhiên vào được, có chuyện gì sao?" Vô Miên hỏi.

Tiền thị có chút kích động: "Con trai ta..." Bà cảm thấy nói sai vội sửa lời: "Đệ đệ nương nương, vốn đã nói tốt hôn sự với đích nữ nhà Tôn đại nhân, mùa đông sẽ cưới. Hiện giờ... hiện giờ nó... nó hồ đồ quá..."

Nói rồi đã rơi lệ.

"Mẫu thân đừng khóc, có chuyện gì vậy?" Vô Miên vội bảo người đưa khăn cho bà.

"Nó... nó hồ đồ quá, thế mà mang về một cô gái không rõ lai lịch, sống chết... sống chết muốn hủy hôn. Cha con và anh con đã phái người đi hỏi thăm, nhưng nó không màng sống chết của nhà, chuyện này đã ầm ĩ lên, trong kinh thành e là đều biết rồi, thế này làm sao cho phải? Tôn đại nhân tuy chỉ là tam phẩm, lại là Thị lang bộ Lại, được Bệ hạ tin trọng, nhà mấy đời làm quan, thanh liêm gia thế, vô cớ... Thế này làm sao cho phải? Bà con bệnh nặng không dậy nổi..."

Vô Miên cạn lời, nguyên lai Vô Miên cũng luôn ghét bỏ người nhà, nàng thì không đến mức ghét bỏ, chỉ là cả nhà này, khó trách trước kia suy sụp, quả thật không mấy kiên cường.

"Được rồi, chuyện này có gì khó giải quyết? Ngài đừng khóc." Vô Miên đứng dậy đi tới lau nước mắt cho bà.

"Con không biết đâu, Tôn gia... Tôn gia là nhà có tiếng thanh liêm, Tôn đại nhân tuổi đã tri thiên mệnh, chỉ có một vợ cả, bất quá còn mấy phòng thông phòng không ra gì thôi, trong nhà một đứa con vợ lẽ cũng không có, đích nữ nhà người ta sao có thể chịu vũ nhục như vậy? Nhà chúng ta... nhà chúng ta nếu không phải có con làm Hoàng hậu, làm sao dám trèo cao việc hôn nhân này? Náo thành như vậy, mặt con cũng không sáng." Tiền thị càng nghĩ càng khổ sở, đêm qua cả đêm không ngủ, lúc này nắm lấy tay Vô Miên, nước mắt không sao ngăn được.

"Đừng khóc đừng khóc, cô nương nhà họ Tôn bao lớn rồi?" Vô Miên buồn cười hỏi, người mẹ này thật sự tính cách mềm yếu. Nếu nàng cũng hay khóc như vậy, chưa chắc Anh Quỳnh Lâu đã ghét bỏ mình như thế. Điểm này không di truyền.

"Năm nay mười lăm tuổi." Tiền thị lau nước mắt.

"Vậy dễ thôi, tứ đệ là ngài sinh, ngũ đệ cũng là ngài sinh. Tứ đệ năm nay mười tám, ngũ đệ mười lăm, tuổi tác cũng tương đương với cô nương nhà Tôn. Chúng ta vốn dĩ đã nói tốt với Tôn gia, còn chưa chính thức định hôn, đổi người cũng vậy. Đương nhiên chuyện này không thể làm bừa, người ta sẽ nghĩ chúng ta không tôn trọng họ. Bảo tổ phụ ra mặt, tự mình đến cửa, nói rõ ràng với người ta, là người nhà chúng ta không biết cố gắng." Vô Miên vỗ vai bà.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play