Nhìn y tá không nhìn ra dị thường gì trước mắt, Trương Thiên Hải đánh bạo thử thăm dò: “Y tá, bọn tôi không bệnh, là đi lộn vào chỗ này, có thể để bọn tôi trở về hay không?”
Y tá giống như là không nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tươi ngọt ngào: “Ba vị là bệnh nhân đúng chứ? Gần nhất vừa lúc không nhiều bệnh nhân lắm, giường rất trống, các chú đi phòng bệnh số bốn đi.”
Trương Thiên Hải vô vọng quay đầu, vừa vặn thấy được chữ trên tường, lập tức bị dọa cho miệng trắng bệch cả, nhanh chóng giật giật tay áo Chu Hạc Minh, giọng run rẩy tới sắp không nghe rõ nội dung: “Đạo diễn, đây là phòng bệnh khoa hô hấp.”
Trong đầu Chu Hạc Minh đều là nghĩ sao Phạm Vô Cữu còn chưa tới, không yên lòng mà ừ một tiếng. Trương Thiên Hải nóng nảy, lại dùng sức giật giật tay áo ông ấy: “Ông đã quên lịch sử mà tôi đã nói với ông về cái bệnh viện này à, lúc đó gã bệnh tâm thần kia là vì viêm phổi nên nhập viện, viêm phổi!”
“Viêm phổi?” Chu Hạc Minh rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn chằm chằm 4 chữ to “Khoa nội hô hấp” trên tường, miệng thì thào hỏi: “Ý của ông là chỗ này là chỗ xảy ra vụ án lúc trước?”
“Hẳn là.” Thành Ninh vẫn luôn không nói gì bảo Chu Hạc Minh nhìn vách tường: “Ông thấy bóng mờ trên tường này chứ?”
Chu Hạc Minh với Trương Thiên Hải theo ánh mắt của Thành Ninh nhìn qua phía trên vách tường, chỉ thấy trên tường có một mảnh bóng mờ bất quy tắc, có chỗ thì cả mảnh đều có, có chỗ thì lưa thưa lớt thớt, nhìn qua giống như là cái gì đó phun tung tóe lên vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play