Chân trời dần dần trắng bệch, bốn người lại về tới tiền viện, đã không có quỷ hồn tác quái, nơi này lại khôi phục hoang vắng như ban ngày nhìn thấy, chỉ là trong sân có thêm đồ bỏ đi cùng cỗ kiệu.
Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm không khỏi chà chà cánh tay, cảm thấy hết thảy của tối qua phảng phất như nằm mơ vậy.
“Lòng người sao lại ác độc như vậy chứ?” Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà cảm thán nói: “Tôi cảm thấy câu chuyện nhỏ mà chúng ta quay này cũng không có thấy ghê người như chuyện thật sự phát sinh của thôn Đại Sơn.”
Phạm Vô Cữu thần sắc nhàn nhạt nói: “Thấy nhiều thành quen, rất nhiều lúc lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.”
Lý Hiểu Nhã rối rắm chọc chọc tay: “Tuy lệ quỷ váy đỏ kia giết rất nhiều người, nhưng mà tôi vẫn là không nhịn được mà đau lòng cô ấy, cô ấy thật rất đáng thương, mấy thôn dân đó thật sự quá đáng giận, chết chưa hết tội!”
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi cũng không muốn nhớ lại chuyện này đâu.” Vương Á Lâm chà chà mặt, cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn tinh thần hơn chút: “Tôi chỉ muốn nhanh chóng quay xong bộ phim đơn nguyên này rồi rời đi cái chỗ quỷ quái này.”
Lý Tiểu Tiểu móc ra hai viên kẹo mà ông Táo làm cho trong túi tiền đưa cho Vương Á Lâm với Lý Hiểu Nhã: “Ăn viên kẹo có thể tinh thần hơn chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT