Nửa tiếng sau, Tưởng Mộ Thừa sau khi rửa sạch tay ba lần trong toilet mới đi ra khỏi câu lạc bộ.
Anh vừa bước ra cổng chính, liền nhận được điện thoại của Viên Quốc Lương, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng Mộ Thừa, mày cũng đủ tàn nhẫn, nếu tiểu Dĩnh có bất trắc gì, đừng mong tao bỏ qua mày!”
Tưởng Mộ Thừa hừ lạnh một tiếng: “Cũng phải xem ông có năng lực này không!”
Sau đó anh nói với giọng thoải mái: “Con gái rượu của ông chỉ là bồi đàn ông uống hai ly rượu mà thôi. Đừng suy nghĩ luẩn quẩn làm gì, nếu đem những thứ Tô Vận đã từng chịu trả lên người con gái ông thì chắc cô ta muốn tự sát đấy!”
Tưởng Mộ Thừa châm thuốc, hút một hơ mới nói: “A, đúng rồi, tay của Viên Phong có vẻ không còn dùng được đâu. Còn có, hẳn là về sau sợ các người không còn nhiều chỗ tốt để hút hít thuốc nữa đâu. Thực ra so với đại gia sản của Viên thị thì chỗ tiền ấy chẳng là bao nhiêu. Nhưng nếu muốn, tôi thật sự có thể giúp hoạn nạn!”
Viên Quốc Lương: “Mày có ý gì?”
Tưởng Mộ Thừa nâng một bên mặt, dưới ánh đèn nêon đủ màu sắc, chỗ sáng chỗ tối, khói thuốc vấn vít, khuôn mặt anh ánh lên sự thâm sâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play