Yêu Anh Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Sau ngần ấy năm quen biết, bà quen nghe Tưởng Mộ Thừa nói giỡn với mình.

Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc gọt vỏ trái cây, lại hỏi: “Lâm Việt không biết dì nằm viện ư?”

Nhắc tới con trai, Lưu Văn Ngọc lập tức đổi ngữ khí oán giận: “Không có nói cho nó, nhìn thấy thằng nhóc đấy dì lại tức sôi máu, lớn như vậy rồi mà vẫn vô tâm, cả ngày ham chơi.” Nói xong lại nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Đúng rồi, tiểu tư, dì nhờ con một chút.”

Tưởng Mộ Thừa đưa miếng táo đã cắt cho Lưu Văn Ngọc: “Dì lại nhờ cháu làm lớp bồi dưỡng chính trị cho Lâm Việt ạ?”

“Không phải cái đó.” Lưu Văn Ngọc vừa cắn táo vừa suy tư, nghĩ xem nói thế nào Tưởng Mộ Thừa mới giúp được bà đối phó với thằng con trai.

Lúc này phòng bệnh có người gõ cửa.

“Bộ trưởng Lưu, là cháu, tiểu Tô.”

“Tiểu Tô à, vào đi.” Lưu Văn Ngọc cảm thấy Tô Vận tới quá đúng lúc, vấn đề bà đang đau đầu cũng dễ giải quyết hơn.

Tô Vận vừa đẩy cửa vào, đập vào mắt đầu tiên không phải Lưu Văn Ngọc, mà là người đàn ông đang ngồi ở mép giường kia. Anh đang dùng khăn giấy lau con dao gọt hoa quả. Tô Vận lại nhìn miếng táo trong tay Lưu Văn Ngọc bỗng thông suốt cái gì đó.

Vẫn là ánh mắt nhàn nhạt như cũ, không chút độ ấm. Giống như lần đầu gặp nhau, anh liếc cô một cái rồi thu hồi ánh mắt. Đối với sự xuất hiện của cô ở nơi này không có gì quá kích động. Nhưng Tô Vận lại hoàn toàn không có sự bình tĩnh ấy.

Trong lòng nổ tung như chảo nấu bắp rang bơ.

Đêm qua các cô thảo luận suốt đêm, cho rằng đời này sẽ không gặp lại anh ấy, thế mà hôm nay đã ở ngay trước mắt rồi. Xem ra quan hệ của anh và bộ trưởng Lưu khá thân mật.

Mà quan hệ giữa họ là gì vậy?

Bởi vì người đàn ông không có ý định chào hỏi cô, nên Tô Vận cũng tỏ vẻ không quen biết. Không để cho bản thân kịp tưởng tượng thái quá, Tô Vận điểu chỉnh tốt tâm tình rồi đi qua.

Khoảng cách giữa hai người càng gần, tim cô càng đập quái lạ, nhịp tim không đồng đều, rất nhanh, gây triệu chứng tức ngực khó thở.

Giống hệt triệu chứng khi tối qua gọi cho Tưởng Mộ Thừa.

Đúng rồi, cũng giống hệt cái cảm giác ở cửa hàng tự phục vụ.

Tim cô không có bệnh gì chứ?

Cô âm thầm kiềm chế xuống đáy lòng, cố gắng che giấu sự khác thường, cười nói với Lưu Văn Ngọc: “Bộ trưởng Lưu, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của dì đã có rồi, cháu so sánh với những báo cáo lần trước thì không thấy có gì khác thường, bình thường dì chú ý nghỉ ngơi điều độ ạ.”

Lưu Văn Ngọc gật đầu: “Vất vả rồi tiểu Tô.”

Tô Vận không ở lại, buông báo cáo liền rời khỏi phòng bệnh.

Lúc đóng cửa, cô lại liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nhưng tiếc thay, anh ấy hơi rũ mắt, không nhìn về phía cửa.

Đợi Tô Vận đi, Lưu Văn Ngọc liền hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Tiểu tư, vừa rồi là bác sĩ Tô, cháu cảm thấy thế nào? Ấn tượng đầu tiên ý.”

Lưu Văn Ngọc nói rất rõ ràng, Tưởng Mộ Thừa là người thông minh như vậy, không cần phải hỏi linh tinh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mới hiệu quả tốt nhất.

Ấn đường Tưởng Mộ Thừa nhíu lại. Ấn tượng đầu tiên?

Ở cửa hàng tự phục vụ thì chủ động lại gần, hỏi anh mượn thuốc cùng bật lửa, rõ ràng là không biết hút thuốc, còn dám hút một hơi rồi ho sặc. Lúc gần đi thì cô cùng bạn nói rằng, anh đi theo về quê cô để theo dõi.

Tưởng Mộ Thừa đoán không ra ý của Lưu Văn Ngọc, liền nói: “Rất xinh đẹp.”

Lưu Văn Ngọc nghĩ thầm, dì nhìn trúng con dâu, tất nhiên sẽ không xấu.

Bà sở dĩ bắt lão Hà gọi Tô Vận đang nghỉ phép trở lại chính là muốn làm mai cho cô với thằng con của mình. Lâm Việt lúc trước có bạn gái, nhưng thân là mẹ, dù bà không thích cô gái đó cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi. Bởi nếu bà gây sức ép bắt chúng nó chia tay, thằng nghịch tử Lâm Việt nhất định sẽ mang tâm lý chống đối, nói không chừng sẽ định ăn đời ở kiếp với cô gái đó. Giờ chúng nó đã tự chia tay rồi, đây chính là cơ hội không thể bỏ qua, sắp xếp cho nó gặp mặt với Tô Vận.

Lời lẽ Lưu Văn Ngọc tràn đầy tự hào: “Tiểu Tô chẳng những xinh đẹp, trình độ chuyên khoa cũng rất cao, tính cách cũng cực tốt.”

Tưởng Mộ Thừa nghe xong cảm thấy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe Lưu Văn Ngọc khen một cô gái đến thế.

Lưu Văn Ngọc lại nói: “Đứa nhỏ này không có cha mẹ, xuất thân từ tỉnh lẻ, nhưng vô cùng có ý chí phấn đấu, dì rất thích những cô gái như thế.”

Lưu Văn Ngọc nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, tiếp tục “Dì chuẩn bị tác hợp tiểu Tô cùng Lâm Việt, cháu cảm thấy thế nào?”

Tưởng Mộ Thừa hơi giật mình, nói rằng: “Chuyện tình cảm thì phải hỏi họ chứ dì.”

Lưu Văn Ngọc liền thuận nước đẩy thuyền: “Cái tính cách của Lâm Việt, dì hỏi một đằng nó sẽ trả lời một nẻo.”

Dứt lời, Lưu Văn Ngọc thở dài, nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa: “Tiểu tư, quan hệ giữa cháu và Lâm Việt là tốt nhất, nó lại nghe lời cháu, dì muốn cháu giúp chuyện này.”

“Vâng cháu nghe đây.”

Hai mươi phút sau, Lưu Văn Ngọc rốt cuộc cũng nói xong, miệng lưỡi có chút khô, uống một cốc nước lớn mà vẫn khát. Tưởng Mộ Thừa lại lần nữa lĩnh giáo khả năng miệng lưỡi của Lưu Văn Ngọc.

Nói nhiều như vậy, chung quy chỉ có một chuyện là bảo anh đi khuyên Lâm Việt thân thiết hơn với Tô Vận, tuyệt đối không được để Lâm Việt làm ăn qua loa…

Đây là lần đầu tiên Lưu Văn Ngọc mở miệng nhờ anh giúp, bà lại là trưởng bối, bất luận như thế nào, anh cũng phải để mặt mũi cho bà.

Tưởng Mộ Thừa liền đồng ý, “Cháu sẽ cố hết sức.”

Đối với ba chữ ‘cố hết sức’ này, Lưu Văn Ngọc đương nhiên không vừa lòng, vì thế lại gây áp lực nho nhỏ cho Tưởng Mộ Thừa.

Bà nói: “Mấy năm nay cơ thể dì càng ăn càng khó tiêu, chắc dì cũng sắp phải từ chức.”

Tưởng Mộ Thừa theo phản xạ nhìn sắc mặt của Lưu Văn Ngọc. Bệnh tình đã nghiêm trọng như vậy?

Lưu Văn Ngọc nói giọng bất đắc dĩ: “Dì ngày càng mệt, những lúc rảnh rỗi lại càng mệt, nói không chừng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Dì nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm chút chuyện này để phân tán sự chú ý.” Nói xong, Lưu Văn Ngọc cố ý cụp mắt xuống, hướng phía Tưởng Mộ Thừa, giọng điệu tha thiết: “Tiểu tư, dì chỉ có thể trông cậy vào con đi tác hợp cho hai người bọn họ, lúc ấy dì mới có thể an lòng.”

Tưởng Mộ Thừa: “……”

Quả nhiên là kịch bản xuất sắc!

Tối thứ sáu Tô Vận có hẹn gặp Điền Điềm.

Thời điểm Tô Vận đến nhà hàng Điền Điềm đã chờ đến buồn ngủ rồi.

“Đại tỷ, có khái niệm thời gian không vậy? Mày cho tao ngồi đây từ 6 giờ đấy, nhìn xem xem giờ là mấy giờ rồi!” Điền Điềm oán hận chỉ vào đồng hồ, bất mãn trợn mắt với Tô Vận.

Tô Vận vừa bước ra từ thang máy, lúc nãy chạy vào nhà hàng giờ vẫn còn thở hồng hộc. Uống một ngụm trà sau khi thở: “Cũng không thể trách tao, tao đang chuẩn bị tan tầm thì bộ trưởng Lưu gọi điện thoại bảo tao đến phòng bệnh, tao sao có thể nói không?

Điền Điềm chế nhạo: “Bà ấy đang ở thời mãn kinh à? Lúc nào cũng bám mày không rời.”

Tô Vận trừng mắt nhìn cô ấy: “Mày xem có ai nói năng như mày không!”

Điền Điềm mếu máo: “Được rồi được rồi, không đề cập tới bà ấy nữa, làm hại người già như tao chết đói, ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Điền Điềm gọi người phục vụ bưng món, bắt đầu bữa cơm. Các cô chỉ gọi mỗi người một phần cơm đơn giản cùng nước trái cây. Tô Vận tay chỉ chỉ đầu, nhìn chằm chằm Điền Điềm, không nói lời nào.

Điền Điềm quét mắt cô một chút, tiếp tục cúi đầu lướt di động: “Có rắm mau thả!”

Tô Vận tạm thời bỏ qua thứ ngôn ngữ thô bỉ vô tâm của cô ấy, cô cắn môi dưới, bộ dạng tâm sự nặng nề.

Điền Điềm không kiên nhẫn: “Đại tỷ, có chuyện gì thì nói đi.”

“Điềm Điềm, mày đoán xem bộ trưởng Lưu gọi tao có việc gì?”

“Tao đâu phải con giun trong bụng mày.”

Tô Vận: “… Bộ trưởng Lưu giới thiệu cho tao một người tốt để xem mắt.”

Chắc chắn là đàn ông thẳng rồi, còn tốt hay không cô không biết được trước. Nhưng bộ trưởng Lưu nói hết nước hết cái, khen anh ta từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Tô Vận tiếp tục miêu tả người đó cho Điền Điềm nghe: “Nghe nói người đàn ông kia tự mình mở công ty, cũng có chút thành tựu, năm nay 30 tuổi, rất đẹp trai, cao 1m82, nặng… Ừm, tao quên rồi, cơ mà cái gì cũng không tồi. Bộ trưởng Lưu bảo tao cùng anh ta cuối tuần này gặp mặt.”

Điền Điềm vô cùng hứng thú, để di động sang một bên: “Vãi, điều kiện tốt như thế. Mày còn do dự gì nữa, đây là do bộ trưởng Lưu giới thiệu, hẳn là đáng tin cậy. Xong, tao quyết định cho mày, đi, nhất định phải đi, mày không đi tao cũng trói đem mày đến!”

Tô Vận: “… Sao mày còn sốt ruột hơn cả tao nữa!”

“Tao có thể không vội sao.” Nói xong, Điền Điềm từ trong túi lấy ra một tờ giấy rồi quơ quơ trước mặt Tô Vận, khoe khoang: “Tao nghĩ đến lúc con tao biết gọi mày là mẹ nuôi thì mày vẫn là một bà cô ế mốc.”

Tô Vận cầm lấy tờ giấy, là một tờ giấy xét nghiệm cùng siêu âm, mang thai đã bảy tuần, nhìn lại thời gian siêu âm, là chiều nay.

Cô khiếp sợ nhìn Điền Điềm: “Không phải mày bảo trong vòng năm năm sau khi kết hôn không mang thai sao?”

Điền Điềm giật lấy tờ siêu âm nhét vào túi, “Kế hoạch tổng không đuổi kịp biến hoá mau. Lần này là ngoài ý muốn, nhưng đã mang thai, bọn tao đều rất đón chờ bảo bối chào đời.”

Ngước mắt nhìn Tô Vận: “Có kích thích gì mày không? Nếu thấy kích thích thì nhanh nhanh thân mật đi, nếu người kia phù hợp liền cuối năm cưới luôn.”

Tô Vận câm nín nhìn cô ấy, thật đúng là cho rằng việc thân mậ là đi dạo phố mua quần áo, nhìn trúng xong liền xách về nhà? Cô đảo mắt lại hưng phấn nói: “Ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố đi, tao phải mua cho con nuôi của tao mua đồ chơi, mua quần áo, mua…”

“Khônggg không khôngg!!” Điền Điềm làm cái điệu bộ điểm huyệt, “Hiện tại mới có bảy tuần, sao đã biết được con gái hay trai, để tao nói việc quan trọng đã.”

Điền Điềm chuyển chủ đề, hỏi cô: “Nói đi, tối nay sao lại mời tao đi ăn?”

Tô Vận chớp chớp mắt, nhất thời chưa nghĩ ra cách nói phù hợp.

Điền Điềm giảo hoạt nhìn cô: “Không phải liên quan đến Tưởng Mộ Thừa chứ? Anh ấy quấy rối mày à?”

Tô Vận: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp