Tan tầm, Tô Vận thay áo khoác, xách túi vội vã rời văn phòng. Ở khúc cua xém chút nữa đụng phải Phó Minh Diễm, cô theo phản xạ lùi nhanh lại đằng sau: “Xin lỗi.”
Từ khi nào bọn họ đã xa lạ đến mức chuyện như vậy cũng phải nói xin lỗi? Phó Minh Diễm không nói gì, trong lòng anh đầy đau đớn, nhưng cũng không tìm được lý do gì để xua tan cảm giác ấy.
Tô Vận giật giật khoé miệng: “Cái kia… Em còn có việc, em đi trước.”
Phó Minh Diễm không nhịn được, hỏi: “Em có khoẻ không?” Ngày đó ở công viên, anh không biệt rút cuộc cô làm sao, vừa giận dỗi Tưởng Mộ Thừa, nhưng chắc chắn là có người khác khó dễ cô nữa.
Đã hai ngày nay bọn họ bận bịu không gặp mặt rồi.
Tô Vận biết anh ám chỉ chuyện gì, gật gật đầu: “Khá tốt, ngày đó…”
“Đừng xin lỗi anh nữa.” Hiện tại anh ghét nhất là khi cô nói với anh những lời lẽ lịch sự sáo rỗng ấy. Cô chẳng sao phải xin lỗi anh cả, là anh đã để cô chịu nhiều thua thiệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT